Xoay đầu lại nhìn, thì ra người đàn ông đó chính là Vương Tề Mặc.
- Hàn Nhuệ, cậu cũng đến tìm Tự Ninh sao?!
Ủa? Sao Tề Mặc lại cướp lời thoại của Hàn Nhuệ rồi, rõ ràng người hỏi câu này là Hàn Nhuệ mới đúng chứ!
- Vậy còn cậu, Tề Mặc? Cậu tìm cô ấy làm gì?!
Tề Mặc chưa vội trả lời, anh bình thản đi vòng sang chỗ Tự Ninh, kéo ghế ra ngồi cạnh cô.
- Tôi đến xem xem chân của cô ấy thế nào rồi, sẵn tiện, an ủi cô ấy một chút.
Nhưng không ngờ cậu cũng ở đây.
Còn bắt gặp phải cảnh tượng thân mật, nắm tay nắm chân như này! Cậu đúng là một vị sếp tốt đó, còn chiết bớt thời gian của mình ra trò chuyện, động viên cấp dưới nữa!
Hàn Nhuệ đột nhiên xị mặt.
- Không phải cậu cũng vậy hả?!
Tề Mặc nhếch miệng, khoác tay lên vai Tự Ninh không nói gì.
- Phải rồi, Tự Ninh! Hay là chúng ta nói cho Hàn Nhuệ biết đi! Dù sao cậu ấy cũng là bạn với anh, vã lại cũng là người bị liên lụy.
Bỗng, Tề Mặc lại quay sang hỏi Tự Ninh khiến cô giật mình.
Mới đầu cô cũng không định công khai, nhưng suy nghĩ lại những điều kì lạ mà Hàn Nhuệ nói lúc nãy thì cô lại gật đầu đồng ý!
Xem ra, lần này Tự Ninh lại lợi dụng anh chàng Tề Mặc, lợi dụng mối quan hệ này để chắn đào hoa rồi!
- Thật ra...!tôi muốn báo cho cậu một tin vui! Tôi, Vương Tề Mặc, đã có bạn gái rồi!
Hả? Hàn Nhuệ có hơi bất ngờ, không lẽ anh chàng này đã thoát ra khỏi hội "ế bằng thực lực" rồi?
- Cô ấy chính là Tự Ninh! Và sẵn tiện tôi cũng muốn cảm ơn cậu luôn, cảm ơn cậu đã chiếu cố bạn gái của tôi lâu nay!!
Bạn gái? Tự Ninh? Nghe như sét đánh ngang tai!
Mà Tề Mặc nhắc thì Hàn Nhuệ anh mới nhớ, Tề Mặc vốn đã thích Tự Ninh từ lâu...!bây giờ có đến với nhau cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Chỉ trách Hàn Nhuệ anh không biết Tự Ninh sớm hơn và cũng chỉ trách...!anh chậm hơn Tề Mặc