Thời Niên nhìn đến cửa phòng của Tự Ninh bằng một ánh mắt nặng trĩu, rồi...! đột nhiên nhếch mép.
Lúc này anh bắt đầu đi vòng vòng trong nhà của Tự Ninh mà khám phá.
Vừa xem xét, anh vừa lầm bầm chê rằng ngôi nhà này nhỏ, không đủ không khí để thở.
Sau một hồi, anh đã lục lọi được vài thứ hay ho trong cái tủ ở phòng khách.
Đột nhiên..
Cạch!!!
Đột nhiên Tự Ninh lại mở cửa phòng.
Hai người đứng hình một lúc.
Tự Ninh cũng hai giật mình vì anh vẫn còn ở đây.
- Anh...!đang làm gì vậy?
Cung Thời Niên nhìn có hơi vui, từ từ nở nụ cười rồi tiến về phía cô.
- Em vẫn còn giữ những món quà mà anh tặng sao? Chiếc váy và...!chiếc vòng tay đó, anh cứ tưởng là...!em vứt đi rồi chứ!!
Tự Ninh nhanh chóng nhớ ra rồi đáp lời.
- Ồ! Thì ra chiếc vòng đó là của anh tặng sao? Tôi còn tưởng là của ai! Không ngờ anh lại còn nhớ ngày sinh nhật của tôi.
Sắc mặt Thời Niên bỗng nhiên thay đổi.
- Em nói vậy là sao? Em tưởng thằng nào tặng hả? Em đang mong chờ ai? Lại là Tên Vương Tề Mặc kia?!
- Anh thật sự không hiểu, tại sao em lại chán ghét anh đến như vậy? Anh đã làm gì sai? Không phải chúng ta đã từng yêu nhau đến như vậy hay sao? Em...!em có thể nghĩ lại về mối quan hệ của chúng ta được không?!
Tự Ninh thở dài, cô nhanh chóng thở dài cúi mặt.
Lúc này cô thật sự mệt mỏi.
Không những bị phiền phức vây quanh còn bị thất nghiệp, bây giờ...! còn về chuyện tình cảm, cô thật sự rất áp lực.
- Anh đừng đứng đó nói xàm nữa được không? Anh mau đen theo quà của anh đi đi!
- Phải rồi, anh có thời gian ở đây đôi co với tôi, thì về bên cô tình nhân của anh thì hơn.
Cô ấy biết cách chiều lòng anh, còn tôi thì không.
Tự Ninh càng nói thì nỗi buồn trong mắt của anh càng nặng trĩu, lòng cũng rất khó chịu.
- Em còn chưa lên mạng xem tin của cô ấy sao? Cô ấy đã bị phóng sát vì những lùm xùm, tai tiếng về đời tư rồi.
- Vã lại, thật ra...!anh không phải là tên điểu cáng như em nói đâu.
Anh không là loại người mới chia tay đã đi tìm tình nhân