Trên một chiếc xe xịn xò làm nhiều người phải ganh tị đang chạy băng băng dưới cơn mưa lúc bấy giờ.
Đùng đoàng! Đùng đoàng!
Có một cô gái vẫn hay rùng mình và co người lại vì tiếng sấm chớp trong cơn mưa dữ dội.
Cô không những bị sợ còn bị ướt sũng và lạnh, thật là đáng thương!
Két!
- Sao anh lại dừng xe lại rồi? Đừng nói với tôi là anh muốn đổi ý và thả tôi xuống xe một lần nữa nha!
Tiểu Cường vẫn phớt lờ những lời mà Tự Ninh nói.
Rồi chợt, anh ấy ném cho cô một cái áo vest màu xám có kẻ sọc.
- Hả? Đây là áo của anh mà!!
Tiểu Cường tiếp tục cho xe chạy, im lặng một hồi rồi nhìn sang cô!
- Sao cô còn chưa mặc vào?
Anh ta thật là dễ nổi cáu mà, sao cứ nhăn mày với cô thế không biết?
- Mặc vào? Anh nói áo này sao? Anh cho tôi mượn mặc à?
Nhìn vào chiếc áo trên tay, Tự Ninh mân mê một chút rồi cười gượng.
- Không cần đâu! Tôi sợ sẽ làm bẩn áo anh mất!
Nhìn thôi đã biết chiếc áo vest này không hề rẻ tiền, lỡ như làm bẩn thì cô lấy tiền đâu ra mà đền, trong khi tính khí anh ta còn kì quặc thế này nữa!
- Cô khùng sao? Áo không để mặc thì làm gì? Để ngắm à? Mặc vào đi! Chứ nếu mà cô bị cảm thì tôi không có chịu trách nhiệm đâu!
Cứ tưởng là câu nói này đã kết thúc rồi, nhưng anh lại thêm một câu.
- Tôi không phải là người thích chịu trách nhiệm như Cung Thời Niên.
Tuy có chú gì đó khó hiểu nhưng Tự Ninh vẫn ngoan ngoãn mặc áo vào!
Chỉ là...!nó quá phùng phàng và rộng rãi nên nhìn cô cứ như là một đứa trẻ nghịch ngợm lén mặc đồ của người lớn vậy.
Cũng vì thế mà khiến Tiểu Cường không thể nhịn mà bật cười.
- Ha ha ha! Trông cô....!thật là kì cục!!
Nụ cười của anh làm cho Tự Ninh ngơ ngác cả ra, hình như là....!cô chưa bao giờ thấy anh cười với mình!
- Khụ, anh...!cười trông rất đẹp đó, còn dễ thương nữa!
Hả?
Tiểu Cường vội vàng quay đầu sang chỗ khác và ngượng ngùng.
Hình như đây cũng là lần đầu có người nói anh dễ thương đấy!
Đùng đoàng!!
Lại có tiếng sấm vang lên và sau đó...!là bầu không khí như trở về với quỹ đạo.
...----------------...
Năm phút trôi qua!
- Thật ra thì tôi cũng không phải là muốn giết cô! Tôi chỉ muốn cô rời xa Cung Thời Niên thôi! Vì anh ấy...!không phải là người cô nên yêu đâu! Và anh ấy cũng không bao giờ yêu cô đâu nên cô đừng cố trông mong làm gì!
Ồ! Người cô không nên yêu? Cô hiểu mà, từ kiếp trước vốn đã vậy rồi còn gì! Tuy đã biết là Cung Thời Niên sẽ không bao giờ yêu mình nhưng cô lại cố chấp.
Bây giờ lại càng khó buông bỏ khi....!anh ấy đối với cô đầy quan tâm như thế!
- Tại sao anh luôn muốn tôi rời xa anh ấy? Anh cũng đã nói anh ấy sẽ không yêu tôi rồi mà, thế thì anh còn lo lắng cái gì?
Không yêu? Đó chỉ là cái suy nghĩ của tôi mà thôi! Còn sự thật thì...!gần đây cậu ấy đối với cô rất lạ, cái đối xử quan tâm mà trước giờ cậu ấy chưa từng đối với người phụ nữ nào như vậy.
Nên...!cái thứ tình yêu đó không phải là không thể xảy ra.
Vẫn là nên lường trước thì tốt hơn.
Hơn thế....!nếu như Thời Niên thật sự yêu cô thì cậu ấy sẽ có điểm yếu.
Mà giờ, cậu ấy đã không còn là cô nhi nữa rồi, đã vậy còn bị cái tên Phan Trấn Vũ đó nhắm vào làm mục đích lôi kéo.
Mà đương vớ cái tính khí của cậu ấy thì chắc chắn là liều chết không theo.
Lỡ như đến lúc đó hắn nhắm vào điểm yếu của cậu ấy là cô thì thế nào? Và lỡ như cậu ấy lựa chọn cần mỹ nhân không cần gian sơn thì sao?
Ha! Đúng vậy, cái thế giới này quả rất nhiệm màu, không gì là không xảy ra được.
Ngay cả một cô nhi như anh mà cũng có thể xuất hiện một