Ở buổi tiệc trà gặp mặt thật là u ám.
- Ông rốt cuộc là muốn nói gì với tôi? Nếu muốn mua chuộc tôi! Được thôi! Tôi cho ông năm phút để trình bày điều kiện và lợi ích đấy! Để tôi xem xem..
ông sẽ thuyết phục tôi bằng cách nào!
Tuy Cung Thời Niên đã rất tức giận và muốn bỏ đi ngay lập tức rồi.
Nhưng anh vẫn cố nhẫn nại và ngồi lại nói chuyện với ông ta một cách đàng hoàng và lịch sự nhất có thể.
- Ha!
Ông ta nhoẻn miệng cười và nâng lên ra lên uống thật tao nhã và bình thản,dường như là không có chuyện gì xảy ra.
Tên nhóc này rõ ràng đang muốn chơi mình mà, nó có thể đồng ý dễ dàng khi mình trình bày ra hết những thứ mà nó muốn không? Nhưng....!rất giống, nó thật sự rất giống mình, cả tính cách lẫn ngoại hình....!đều như mình.
Có lẽ....!nó còn hợp ý mình hơn xả đứa con trai trưởng đã mất kia!
Ông ta cười nụ cười hài lòng đó là sao chứ? Sự thần bí này thật giỏi khiến cho người ta thấy bứt bối.
- Những lợi ích thì chắc con biết rõ rồi nên ta không cần phải nói, còn điều kiện.
Ta không có nhiều điều kiện nếu con đồng ý làm người thừa kế của gia tộc Phan Thị đâu.
Ta chỉ đơn thuần muốn con thừa nhận con là cha của con và thông báo cho truyền thông biết, còn việc nữa là...!con phải theo họ Phan, tìm một đứa con gái của gia đình danh giá, môn đăng hộ đối để làm vợ và sinh con nối dõi cho gia đình ta!
Nghe ông ta nói kìa! Quả là lợi nhiều và không quá nhiều điều kiện! Nhưng lấy vợ danh giá, môn đăng hộ đối?
- Ha! Ông đã quên rằng tôi chỉ là con của một cô gái giúp việc hạ đẳng thôi sao? Đã là con của một cô gái giúp việc thì cho dù có cùng một tiểu thư cao quý thì cũng chỉ sinh ra một một đứa con có dòng máu thấp hèn giống tôi mà thôi!!
Cạch!
Ông ta đặt tách trà xuống hơi mạnh tay, hình như là tức đến run rẩy luôn rồi.
- Con trai, con tốt nhất là đừng có nhắc đến người mẹ đó của con nữa, nếu không thì ta không chắc rằng ta còn giữ được bình tĩnh đâu!
- Phải rồi! Từ đây về sao con đừng có nhớ đến người mẹ đó của con nữa..Vì bây giờ con đã là con trai của Phan Trấn Vũ này rồi! Con đã mang trong mình dòng máu quý tộc cao quý rồi! Con không thấy, con rất giống ta hay sao?
Xem ông ta tức giận đến nỗi không giữ được nụ cười lịch sự kìa! Chắc là ong ta cảm thấy đó là một chuyện xấu hổ nhỉ? Nhưng...!cái bằng chứng đáng xem thường và khinh bỉ đó đang ngồi trước mặt của ông đây.
Cho dù ông có muốn trốn cũng không cách nào trốn được.
- Chắc một đêm đê mê thì chẳng là gì