"Túc Duật !"
- Sao vậy Sở nhi ?
Không sao ! Vĩ Vĩ muốn gọi tên huynh thôi.
Bạch Túc Duật mỉm cười "sao không gọi thêm vài lần nữa, nàng gọi tên ta nghe rất êm tai! ta rất thích !"
"Túc Duật, Túc Duật, Túc Duật !"
"Sở nhi, ta yêu nàng"
Sở Vĩ Vĩ rất ngỡ ngàng "huynh ấy không ngại bộc lộ tình cảm sao, trước giờ rất hay ngại ngùng kia mà".
"Túc Duật !"
Hửm ? Nàng nói đi, ta vẫn đang lắng nghe !
- Tối qua đến giờ huynh bị trúng tà sao ?
Bạch Túc Duật nheo mắt "sao Sở nhi lại nói ta như vậy ?"
- Không phải sao ? Không cho Vĩ Vĩ gọi huynh là sư phụ, hôm nay, còn! dám nói yêu Vĩ Vĩ !
"Sở nhi, tình cảm là thứ không thể cân đo đong đếm được, nhưng nó rất nặng.
Ta để mãi trong lòng, chỉ sợ một ngày nào đó ta sẽ bị chết vì nặng".
- Vậy sao ?
Ừm !
Sở Vĩ Vĩ vòng tay qua ôm chặt bờ vai Bạch Túc Duật "vậy chàng sẽ mãi mãi bên cạnh thiếp chứ ?"
Ừm! "ta nguyện đời đời kiếp kiếp mãi bên nàng !"
Thật không ?
Thật! ta nói thề có trời đất làm chứng "nếu ta phụ nàng thì sẽ bị! "
Sở Vĩ Vĩ đưa tay lên chặn miệng Bạch Túc Duật lại "thiếp đùa thôi, chàng làm gì nghiêm trọng vậy chứ !"
"Sở nhi, ta đang nghiêm túc, ta không đùa".
- Thiếp biết rồi !
"Cô nghịch ngợm đặt cánh môi mình lên môi Bạch Túc Duật, một nụ hôn nhanh như chuồn chuồn đáp nước".
Bạch Túc Duật liếc nhìn cô "nàng hôn cũng không nhiệt tình chút nào !"
Sở Vĩ Vĩ cười nghịch ngợm "vậy chàng nói xem, hôn thế nào mới được cho là nhiệt tình ?"
Bạch Túc Duật cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn vừa ấm áp vừa ngọt ngào !
A! a!
"Chàng cũng biết cách hôn quá nhỉ ?"
- Khai mau, đã hôn bao nhiêu mỹ nữ rồi ?
Bạch Túc Duật ngơ ngác nhìn Sở Vĩ Vĩ, hôn bao nhiêu mỹ nữ sao ? Hừ! đến nhìn thì ta còn chưa thèm nhìn, có đâu đến hôn.
Thấy Bạch Túc Duật đăm chiêu nhìn về một phía, Sở Vĩ Vĩ thấy buồn cười nên cố tình ghẹo thêm một lúc "chàng đang đếm lại số mỹ nữ đó sao ?"
- im miệng !
"Chàng dám tức giận với ta ? Là lý do gì đây ? Thả ta xuống !"
Bạch Túc Duật giật mình "ta xin lỗi, nhưng ta không có cố ý tức giận với nàng".
Thiếp mặc kệ, vừa nãy là ai vừa nỗi cáu ?
Ta, ta!
- Thôi mà Sở nhi ! Ta xin nàng đấy.
Xin cũng vô ích.
Ta giận rồi, thả ta xuống.
- Không! ta không thả !
Sở Vĩ Vĩ nằm gọn trong vòng tay của Bạch Túc Duật, cô ngước nhìn lên! thấy Bạch Túc Duật đang căng thẳng thì cong môi cười "huynh ấy thật thà đến mức không phân biệt được đâu là thật, đâu là đùa.
Đáng yêu quá đi mất !"
Ta phải làm thế nào để nàng không còn giận nữa ?
- Ai bảo ta giận chàng ?
Không phải vừa rồi nàng bảo giận ta sao ?
Có sao ? Sao thiếp không nhớ !
Ơ! nàng lại nghịch ngợm, trêu ta đúng không ?
- Phải thì sao ạ ?
Nàng!
Sở Vĩ Vĩ nhảy xuống khỏi vòng tay Bạch Túc Duật rồi bỏ chạy!
"Sở