Ngộ Không Chuyển Thế

Lịch Sử


trước sau

Lão già dẫn Hải đi vào một tiểu viện nằm khuất trong chỗ tận cùng con hẻm nhỏ. Nơi này thoạt trông khá là tồi tàn, chỉ ven vẹn ngôi nhà gỗ lợp ngói cũ kỹ. Dường như đã lâu rồi không có sửa chữa nên trông rách nát không chịu nổi. Bên trái nhà có một cây cổ thụ già, chẳng biết đã tồn tại bao lâu rồi mà cành tán sum sê, bóng râm che phủ cả non nữa trang viên. Trước sân là ao cá nhỏ, vài con cá không rõ tên đang bơi tới bơi lui, trông thấy lão về thì mừng húm tụ tập lại một chỗ làm xao động cả mặt nước. Đối diện bên phải có dăm ba luống rau, trồng một số thực phẩm thiết yếu cho bữa ăn hằng ngày. Toàn cảnh từa tựa những ngôi nhà của thường dân chốn phàm tục.

Từ đầu chí cuối ông lão vẫn không thèm đếm xỉa đến Hải, một mình tư lự đi. Ông đến bên hiên nhà xách lên cái thùng tưới vòi sen sau đó ra ao múc nước tưới đám rau xanh trên luống. Động tác chậm chạp, từ tốn, không chút nào gấp gáp. Tưới xong ông còn cẩn thận nhổ đi dăm ba sợi cỏ dại len lỏi. Đối với công việc vô cùng tỉ mỉ, chăm chú. Trông khi ấy Hải vẫn đứng gần đó, vẫn im lặng quan sát động tác của ông ta. Trong đầu hắn có rất nhiều nghi hoặc nhưng vẫn dằn lòng không hỏi đến. Cứ như vậy chờ đợi thái độ từ lão.

Ngược lại với Hải, ông lão này coi bộ rất vô tư lự. Hết chăm rau lại quay sang cho lũ cá dưới ao ăn. Từng nắm thức ăn từ trong tay ông rào rạt rơi trên mặt nước. Lũ cá đã đói meo liền vui mừng nhao nhao lên, con này trườn lên con kia tranh thủ dớp lấy mồi ngon. Mặt nước bị chúng khuấy động bắn lên tung tóe. Ông lão say mê nhìn theo, khuôn mặt trở nên hiền hòa.

• Ngươi cứ lẽo đẽo theo ta làm gì...

Lúc này ông lão mới nhàm chán hỏi.

• Ta muốn tỏ tường câu nói của tiền bối...

Hải thận trọng đáp.

• Chỉ là câu nói đơn thuần của một lão già đãng trí, ngươi để ý làm gì.

Ông lão tỉ tê.

• Hôm nay nếu tiền bối không giải thích rõ ta sẽ không rời đi...

Hải không quan tâm thái độ của lão, kiên nghị nói.

• Ngươi thật là phiền phức, lão già này không chứa chấp nổi ngươi, Tiên Giới này cũng không muốn chứa chấp ngươi đâu...

Ông lão tỏ ra bực dọc khi người khác không theo ý mình. Ông cau mày nhìn Hải rồi nói.

• Tại sao...

Hải đương nhiên không hiểu, liền chất vấn.

• Tiên nhân bây giờ là một lũ ô hại. Chúng tham lam, ích kỷ, không muốn chia sẻ Tiên Giới với người phàm. Những kẻ mang xú khí phàm gian như ngươi nếu để chúng phát hiện ngươi chắc chắn sẽ bị giết bất luận tội.

Trước sự nghi hoặc của Hải, ông lão liền cất tiếng giải đáp.

• Có chuyện như vậy.....

Hải biểu lộ ngạc nhiên, mặc dù hắn vẫn có cảm giác không bình thường về nơi này, tuy nhiên lại không nghĩ đến sẽ phức tạp như vậy.

• Đúng là có chuyện như vậy....

Ông lão gật đầu, một lần nữa gật đầu xác nhận lời nói của mình.

• Tiểu bối ngu muội, mong tiền bối chỉ rõ nguồn căn....

Hải trước thi lễ sau mới nói, hắn hiểu được người trước mặt không phải kẻ phàm phu tục tử, thế nên lời nói không dám có gì quá phận.

Nghe lời nói của hắn ông lão trầm ngâm giây lát, ánh mắt chăm chú nhìn hắn. Hải cũng dùng ánh mắt thản nhiên đối với lão. Hai người im lặng cảm thụ ý vị của nhau qua nhãn quan.

• Được rồi, nếu ngươi đã muốn biết thì ta sẽ nói cho ngươi biết.

Cuối cùng lão khe khẽ thở ra, dường như vừa buông lỏng cái gì. Ông nói một câu với Hải, đoạn quay đầu nhìn về phía cây đại thụ cạnh nhà.

• Chuyện xảy ra đã xảy ra từ rất lâu rồi. Lâu đến nỗi ngay cả Cổ Tiên Tùng cũng không nhớ được. Chí ít cũng đã hơn ba vạn năm. Khi ấy là thời kỳ đỉnh cao của phi thăng giả. Số lượng người xông lên Tiên Giới hằng năm lên đến vài chục. Chuyện này gây ra sự e ngại cho đám người tự xưng mình là tiên nhân chính tông. Bọn họ ỷ mình mang dòng dõi tiên nhân đầu tiên, hạ sinh tại Tiên Giới nên cho rằng mình là chủ của nơi này. Phi thăng giả chỉ là kẻ nhập cư trái phép. Vì vậy bọn họ chèn ép đủ điều, bức những phi thăng giả ra ngoài phạm vi trung tâm. Bọn họ sợ số lượng người ngày càng nhiều Tiên Giới sẽ không còn đủ tài nguyên, sợ thánh địa của mình bị chia sẻ hết. Sự tham lam, ích kỷ khiến họ sinh ra dã tâm loại bỏ phi thăng giả ra ngoài Tiên Giới.

Phi thăng giả tất nhiên hiểu được mưu đồ của đảm giả tiên kia. Biết mình thế yếu nên tập hợp thành liên minh, âm thầm đấu đá với bọn họ. Trong suốt mấy năm liền mâu thuẫn càng lúc càng cao. Cho đến khi Tiên Đế đương thời thọ mệnh vẫn lạc, việc chọn lựa Tiên Đế mới trở thành mồi lửa khiến chiến tranh phát sinh. Hai bên bắt đầu đánh nhau nhằm giành quyền chưởng khống Tiên Giới. Cuộc chiến đó hằng ngày đều có tiên nhân chết đi, càng về sau càng thêm kịch liệt. Cuối cùng thượng thiên lại không ngã về phía phi thăng giả, Tiên Đế lên ngôi là người của đám giả tiên kia. Hắn sau khi chưởng khống Tiên Giới liền tiến hành đàn áp, phi thăng giả bước vào thời kì tăm tối nhất. Số lượng người chết cứ không ngừng tăng, bị người ta đánh đến tận ổ. Tiên Đế ở Tiên Giới là tồn tại vô địch, không có ai có thể địch nổi. Bước vào đường cùng, phi thăng giả chỉ có thể liều mạng bộc phá một đường lui, hi sinh một lượng lớn để người còn lại chạy khỏi Tiên Giới, quay về phàm gian lánh nạn. Trận chiến cũng chấm dứt từ đó. Phe phi thăng giả thua triệt để, người chết, kẻ buộc phải ẩn cư, trốn chui trốn nhủi. Giả Tiên Nhân hoàn toàn chiếm giữ Tiên Giới. Bọn họ đem Thiên Môn đóng chặt, ngăn phi thăng giả không có cơ hội đột nhập vào. Cũng sử dụng trận pháp độc địa gán lên Phi Tiên Đỉnh, ám hại vô số người. Những phi thăng giả sau khi trở lại trần gian vì sợ phàm nhân vô tri mà ngu muội bước vào đường chết liền âm thầm xóa đi dấu vết, che giấu sự tình phi thăng. Khiến cho hạ giới quên mất còn có Tiên Giới tồn tại.

Nghe đến đây Hải cũng đã thấu hiểu nguồn cơn. Hắn đăm chiêu, nhìn về phía Cổ Tiên Tùng tuy nhiên đầu óc lại nghĩ về chuyện khác.

• Ngươi đã biết hết rồi thì mau chóng tìm cách quay về phàm gian đi. Nơi này không tốt lành gì đâu....

Ông lão thấy biểu hiện của Hải trong lòng cũng tỏ tường. Đoạn nói nhắc một câu cuối cùng.

• Đa tạ ý tốt của tiền bối, chỉ là tiểu bối còn có người quan trọng đi cứu. Sau khi hoàn thành mới có thể rời đi....

Hải không quên khách sáo đáp.

• Ngươi muốn cứu người, là ai....

Lão già nghe qua liền có chút ngạc nhiên, hỏi.

• Là con gái của Triệu Thái Đại Thần, Triệu Hàn Tiên.

Hải không giấu giếm nói ra.

• Là Thánh Nữ sao...

Ông lão lập tức nhận ra thân phận của Triệu Hàn Tiên, liền nói.

• Đúng vậy, nàng là nữ nhân của ta. Hiện tại nàng đang gặp nguy hiểm nên ta phải đưa nàng đi.

Hải gật đầu, đoạn đáp lời.

• Thảo nào nàng ta trở thành Cửu Thiên Huyền Nữ. Thì ra đã là nữ nhân của người khác. Truyền thuyết đồn đoán quả không sai.

Ông lão gật gù, thâm tường nói.

• Truyền thuyết gì....

Hải nghe ông lão nói phong phanh liền hỏi lại cho rõ ràng.

• Truyền thuyết nói rằng Cửu Thiên Huyền Nữ đầu tiên từng có tư tình với một nam nhân, sau đó mới luyện thành thuật pháp cái thế. Cũng bởi vì vậy nên từ đó về sau không có bất kỳ Thánh Nữ nào luyện được loại thuật pháp này. Cho đến hiện tại Tân Cửu Thiên Huyền Nữ lại là nữ nhân của người khác đã chứng minh tất cả. Chỉ là đám giả tiên kia cố tình che giấu mà thôi.

Lão già giảng giải cho Hải. Lời nói khi nhắc đến " đám giả tiên " có chút khinh thường.

• Chuyện cần nói cũng đã nói, quyết định ra sao tùy thuộc vào ngươi. Ta mệt rồi, ta muốn đi nghỉ ngơi.

Đoạn lão thều thào nói, ý vị không muốn tiếp khách nữa.

• Vậy tiểu bối không làm phiền nữa, cáo từ.

Hải tự nhiên hiểu được, liền chào một câu sau đó quay người chậm rãi đi ra cửa. Ông lão mặc nhiên không quan tâm đến hắn, người đi rồi bản thân cũng bỏ vào nhà trong, sau đó không ra ngoài nữa.

Hải một mạch trở về nhà trọ, thương lượng với chúng nữ một hồi sau đó lại ra ngoài. Lần này hắn đi đến Triệu phủ. Hắn muốn tìm Triệu Hàn Tiên, xem thử tình huống của nàng. Để có thể đột nhập vào hắn liền cải trang thành gia đinh trong phủ, âm thầm tiến vào không ai hay biết.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện