Khi đã lẫn lộn được vào Triệu phủ, Hải liền tranh thủ thời gian dò hỏi tung tích của Triệu Hàn Tiên. Từ rất nhiều hạ nhân khác hắn biết được nàng vẫn còn ở trong phủ. Bị giam lỏng trong tư phòng, không được ra ngoài nửa bước. Chỗ này khá cách biệt lại rất khó tiếp cận. Muốn đến tìm nàng thật sự không dễ dàng gì. Tuy nhiên Hải không bao giờ bỏ cuộc, những chuyện như vậy làm sao có thể khiến hắn khó khăn. Sau khi ở trong phủ mấy ngày hắn cũng nắm được đường đi nước bước, biết được mỗi ngày hai bữa sẽ có người mang thức ăn đến cho Triệu Hàn Tiên nên hắn liền lợi dụng. Hắn cẩn thận ẩn nấp trên đường, chờ gã gia đinh mang đồ ăn đi ngang liền đánh ngất sau đó giả làm y tìm đến chỗ Triệu Hàn Tiên.
Cộc, cộc, cộc.....
Đến trước tiểu trạch nằm ở hậu viên, Hải liền đưa tay lên gõ cửa.
• Là ai....
Âm thanh dịu nhẹ từ bên trong vọng ra. Nghe thật buồn bã, đáng thương làm sao. Chắc nàng thời gian qua trong lòng đã chịu nhiều u uất. Trong lòng Hải tức thị quặn thắt, tâm hổ thẹn vì không chăm sóc được cho nàng.
• Tô Cửu đây, ta mang đồ ăn cho tiểu thư....
Hải cất tiếng đáp lại, mạo nhận danh tính gã gia đinh để che mắt.
• Ta không ăn, ngươi mau đi đi....
Triệu Hàn Tiên lại nói vọng ra. Thẳng thừng khướt từ.
Hải thấy vậy liền đẩy cửa đi vào, liếc mắt nhìn thấy nàng đang ngồi trên chỏng, lưng tựa vào vách, vẻ mặt vô cảm. Hắn bước qua, đặt khay thức ăn lên chiếc bàn cạnh đó, ánh nhìn vẫn luôn đặt lên người nàng không dứt ra.
• Tiểu thư cần gì tự làm khổ mình như vậy....
Hắn mở miệng khuyên nhủ.
• Không cần ngươi quan tâm, ngươi mau đi, ta không muốn ai làm phiền....
Nàng lạnh nhạt đáp, đôi mắt hay cử chỉ không động đậy một chút.
• Người không nghĩ mình cũng phải nghĩ đến nhi tử trong bụng chứ....
Hải lại nói, ánh mắt xót xa nhìn nàng.
• Tại sao ngươi biết....
Triệu Hàn Tiên tư duy rất nhanh nhạy, lập tức nhận ra điều bất thường. Việc nàng mang thai là thiên đại bí mật, một gia đinh không thể nào biết được. Nhất thời nàng đối với Hải xuất hiện sự cảnh giác.
• Ta tất nhiên phải biết, bằng không sẽ để nàng chịu khổ, như vậy làm sao mà được.
Hải ôn nhu đáp, nhích một chút ngồi chệch lên chỏng, đối diện với nàng.
• Ngươi là ai....
Triệu Hàn Tiên nói nặng giọng. Thái độ cực kỳ đề phòng. Hải có thể cảm nhận được pháp lực trong người nàng đang bắt đầu vận chuyển.
• Nàng đoán xem....
Hải cười nhẹ, hình dạng từ từ quay về bình thường. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt hắn, Triệu Hàn Tiên nhất thời lặng câm trong giây lát.
• Thiên.... Không thể nào, chàng ấy không thể nào đến đây, ngươi chắc chắn là giả mạo do đám người kia phái tới.
Triệu Hàn Tiên không dám tin vào mắt mình, cũng không dám đặt niềm tin. Lập tức giận dữ nhào đến vung chưởng đánh lên ngực Hải.
Hải mặc nhiên để nàng ra tay. Chưởng pháp vỗ lên người như đá chìm đáy biển, không có một chút tác dụng nào. Điều này khiến nàng lâm vào sợ hãi.
• Nàng đã xem thường nam nhân của mình quá rồi đấy. Ta từng hứa sẽ đưa nàng về nhà, tuy không làm được nhưng hiện tại ta vẫn đến tìm được nàng.
Hải đặt bàn tay lên tay nàng, khẽ khàng nói. Nàng nghe xong liền sốt sắng, vội vàng rụt tay lại. Tuy đối với hắn vẫn còn e ngại nhưng trong ánh mắt đã xuất hiện một tia nghi ngờ.
• Vẫn còn chưa nhận ra sao. Nàng quên trong rừng cây trước đây chúng ta đã từng làm gì à. Nàng không nhớ ở Tử Cốc Hà ta đã cứu nàng ra sao sao. Nàng không nhớ....
Để xác minh thân phận của mình Hải lập tức kể lại một loạt cớ sự diễn ra giữa hai người, tuy nhiên còn chưa kể hết Triệu Hàn Tiên đã nhào vào lòng hắn mà ôm chầm.
• Là chàng, thật sự là chàng. Chàng thật sự đến tìm ta, chàng thật sự đến được nơi này....
Triệu Hàn Tiên không ngăn được sự yếu đuối trong lòng liền đó khóc lên, lời nói hỗn tạp, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Khóe mắt của Hải cũng ướt nước , hắn ôm chặt lấy nàng âu yếm.
• Xin lỗi ta đến muộn, đã để nàng chịu khổ rồi.
Hải giọng điệu mang đầy ân hận, thủ thỉ bên tai nàng.
• Không muộn, không muộn. Chàng đến là tốt lắm rồi, nhìn thấy chàng muội rất vui....
Triệu Hàn Tiên lập tức bác lại, nói trong hạnh phúc.
Hai người bên nhau rất lâu mới chịu rời ra. Nàng khóc đến khóe mắt đỏ hoe. Cứ cầm chặt lấy bàn tay hắn, nhìn vào khuôn mặt mãi không thấy chán.
• Nhìn nàng kìa, xanh xao hốc hác quá rồi đó.
Hải yêu thương vuốt ve khuôn mặt nàng, tỉ tê.
• Thời gian qua ta thật sự rất nhớ chàng, ta còn tưởng sẽ mãi mãi không gặp lại nhau.
Triệu Hàn Tiên nói. Cho đến hiện tại nàng vẫn chưa quên sợ hãi dày vò thời gian qua.
• Đâu đâu, cho ta sờ thử nhi tử của mình nào.
Hải gắng mỉm cười, lảng tránh những chuyện không vui. Vòi vĩnh một câu liền thò tay sờ lên bụng nàng. Nàng tự nhiên để hắn tùy ý, vẻ mặt tràn đầy dịu dàng.
• Con chúng ta, nó thật sự rất ngoan. Không khiến muội khó chịu chút nào. Nhờ có nó mới giúp muội có thêm động lực sống tiếp trong những ngày tháng ở đây.
Nàng nói.
• Tiểu nhi ngoan, phụ thân thân thật là tắc trách. Khiến cho con và mẫu thân chịu khổ rồi.
Hải có thể cảm nhận được một sinh mệnh nhỏ bé đang phát triển bên trong bụng của nàng. Hắn đối với nó ân hận nói.
• Huynh cũng không nên tự trách mình. Nếu con chúng ta biết nó có một phụ thân tốt như vậy nó tất sẽ rất tự hào.
Triệu Hàn Tiên đặt lên ngực hắn an ủi nói. Hai người sau đó dùng ánh mắt trìu mến trao cho nhau.
.........
Trong lúc bọn họ sắp động thủ động mỏ, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa. Lập tức cả hai giật mình, vội vàng chỉnh lại tư thế. Hải nhanh chóng trở lại hình dạng của gã gia đinh nọ. Triệu Hàn Tiên sửa lại y phục loạn nếp, ngồi ngay ngắn trên chỏng.
• Ai đó....
Bấy giờ nàng mới lên tiếng.
• Là ta..
Đáp lại nàng là một tiếng nói trầm ổn. Người bên ngoài không ai khác ngoại trừ phụ thân của nàng Triệu Thái Đại Thần. Ông sau khi nói chuyện liền đẩy cửa đi vào. Động tác nhẹ nhàng khép cửa lại. Lúc quay sang phát hiện sự có mặt của Hải, lập tức ánh mắt ông khựng lại đôi chút.
• Lão gia...
• Phụ thân...
Hải và Triệu Hàn Tiên đồng thời cất tiếng chào hỏi.
• Ừm....
Triệu Thái gật đầu lạnh nhạt. Bước đến bên cạnh Triệu Hàn Tiên.
• Ngươi mau ra ngoài đi...
Ông không nhỉnh, chỉ nói nhạt một câu với Hải.
• Dạ. ..
Hải lập tức tuân lời, cúi đầu đi ra hướng cửa. Tuy nhiên lại không ra ngoài mà đứng lại gần đó nghe ngóng.
• Con đã thông suốt chưa... Đừng khiến mình chịu khổ nữa.
Triệu Thái nhìn con gái thăm hỏi. Thấy nàng như vậy ông làm cha tự nhiên cũng đau lòng. Chỉ là người sống ở đời thân bất do kỷ, có những chuyện không thể thuận theo ý mình.
• Phụ thân, con muốn rời đi...
Việc Hải
• Rời đi....
Triệu Thái lập tức kinh ngạc, lập tức hỏi lại.
• Ân....
Triệu Hàn Tiên gật đầu đinh ninh, ý đã tỏ tường.
• Chuyện này......
Triệu Thái nhất thời không biết đáp lại thế nào cho đúng. Cùng lúc lại phát hiện Hải còn chưa chịu rời đi, liền cau mày quay lại.
• Sao ngươi còn chưa chịu đi...
Ông gắt gỏng nói.
• Phụ thân, con có chuyện này muốn nói với người.
Triệu Hàn Tiên thấy vậy gọi ngay ông lại, nói.
• Chuyện gì....
Triệu Thái tự nhiên nhận ra được nét mờ ám, lập tức truy hỏi.
• Chàng ấy chính là nam nhân của con.
Triệu Hàn Tiên có hơi ngần ngại, nhưng vẫn chỉ tay vào Hải rồi nói. Hải cũng rất phối hợp, lập tức bước lại đứng gần nàng.
• Cái gì.....
Chuyện này đối với Triệu Thái chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Ông ta chết đứng trong mấy giây. Vẻ mặt không thể tin nổi cái mà mình vừa chính tai nghe.
• Hắn... Hắn chính là... Con, con dám làm chuyện như vậy với hạ nhân....
Triệu Thái hỏng mất rồi, nói chuyện cũng không hoàn chỉnh. Bộ dạng Đại Thần cao thượng sụp đổ mất.
• A... Người hiểu lầm rồi...
Triệu Hàn Tiên tức thì hiểu ra ông ta nhầm lẫn, liền chấn chỉnh lại. Nàng nhìn qua Hải, ánh mắt ra hiệu với hắn. Hải lập tức gật đầu, rất nhanh trở lại bộ dạng thật.
• Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân...
Không chậm trễ hắn liền mau mắn thi lễ.
Triệu Thái trải qua hết kinh ngạc này đến bất ngờ khác, vẻ mặt trực tiếp ngây đờ. Nhìn thấy sự biến hóa thần thông của Hải trong lòng âm thầm rung động nhưng vẫn cố giữ vẻ bề ngoài lạnh lùng.
• Khoan hẳn nhận thân thích. Ngươi thật sự không cảm thấy bản thân hiện tại đang làm chuyện rất ngu ngốc sao.
Ông khoát tay trầm giọng nói với Hải.
• Ý nhạc phụ là sao...
Hải vờ không hiểu rõ hỏi lại.
• Ngươi đã gây ra tội tày trời, lại không trốn đi mà dám chạy đến đây. Còn tự mình thú tội, ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao.....
Lời của Triệu Thái tràn đầy đe dọa, sát cơ thoắt ẩn thoắt hiện.
• Chạy trốn không phải là việc của người nam tử. Trong khi nữ nhân của mình đang dày vò trong đau khổ thì bản thân lại hèn nhát không dám đối diện, sống như vậy thà là chết quách cho rồi. Hơn nữa ta không sợ vì ta biết nhạc phụ đại nhân làm người không xấu, có tình có lý, không phải hạng người ngang ngược ích kỷ kia so sánh.
Hải dù vậy vẫn không sợ hãi, hiên ngang đối đáp với Triệu Thái.
• Ngươi tự tin như vậy sẽ hại chính mình đấy.
Triệu Thái nói đầy hàn khí, tùy thời có thể ra tay bóp chết Hải.
• Cha, con thật sự rất yêu chàng. Người nếu thương con hãy để cho con ra đi cùng chàng.
Triệu Hàn Tiên lên tiếng đỡ lời, ôm chặt lấy khuỷu tay Hải mà cầu xin phụ thân.
• Ngu ngốc, các ngươi nghĩ mình sẽ trốn được sao. Các ngươi đang đâm đầu vào chỗ chết có biết không....
Triệu Thái lập tức tức giận, cảm thấy con gái mình thật là ngu muội.
• So với bị giam cầm ở đây, trở thành con rối không chút tự do thì liều mình ra đi còn tốt hơn gấp trăm lần. Chí ít chúng con có thể chết cùng nhau chứ không phải một mình sống trong đau khổ dày vò.
Triệu Hàn Tiên quyết tâm nói, ánh mắt mong manh cực kỳ kiên định. Hải không nói gì, nắm chặt lấy bàn tay nàng. Hôm nay cho dù bất cứ ai ngăn cản hắn cũng đều sẽ đưa nàng đi.
• Các ngươi.....
Triệu Thái giận ngẹn ngực, tuy nhiên nhìn nữ nhi như vậy trong lòng lại dâng lên một trận mềm yếu. Đối với một người cha đâu không phải là lựa chọn dễ dàng. Ông tự nhiên không muốn con gái đi chịu chết, nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn nó chịu khổ. Trong lòng ông bấy giờ ngổn ngang dày vò, đau khổ dằn vặt không kém ai.
• Được rồi, đường các ngươi cứ tự chọn đi, lão già như ta không thể cản, cũng chẳng thể giúp. Vận mệnh tốt xấu phải hỏi thượng thiên đi.....
Cuối cùng ông đã thở một hơi buông lỏng, thều thào nói. Chớp mắt ấy nhìn ông như già đi hẳn ra.
• Phụ thân....
Triệu Hàn Tiên làm cầm lòng khi nhìn ông như vậy, nàng lập tức rơi nước mắt, bước qua ôm lấy ông.
• Ngươi ra ngoài một chút, ta có chuyện dặn dò nó....
Cảm nhận nữ nhi trong lòng, vẻ mặt Triệu Thái trở nên hòa hoãn. Ông khẽ nói với Hải.
Hải hiểu được cha con họ cần tâm sự nên không ở lại làm phiền, liền gật đầu rồi bước ra ngoài, cải trang canh gác trước cửa.
........
Độ nửa canh giờ chờ đợi, Triệu Thái mới lại gọi hắn vào. Lần này vẻ mặt Triệu Hàn Tiên cũng tươi tỉnh hẳn ra. Triệu Thái không còn nhạt nhẽo nữa. Có lẽ sau khi nói chuyện họ đã thông suốt rất nhiều.
• Nhạc phụ cho gọi...
Hải vừa vào liền giữ lễ nghĩa nói.
• Hôm nay ta giao nữ nhi cho ngươi. Tuy đây là lựa chọn của nó, nhưng nhiên nếu ngươi khiến cho nó chịu khổ thì dù là mười tám tầng địa ngục ta cũng sẽ lôi ngươi lên có biết không.
Triệu Thái nhìn hắn dặn dò, sau đó đem Triệu Hàn Tiên giao cho hắn. Khoảnh khắc ấy tâm ông như chìm xuống, lòng đau đớn nhưng không còn cách khác. Chỉ âm thầm cầu khẩn thượng thiên rũ lòng nhân từ, có thể giúp nàng tai qua nạn khỏi, bình an trốn đi. Phần còn lại tự ông sẽ giải quyết.
• Tiểu tế cam đoan với nhạc phụ sẽ chăm lo tốt cho nàng. Chỉ cần còn một hơi thở cũng nhất định không để nàng chịu thiệt thòi. Cho dù thượng thiên có sập xuống ta cũng gánh vác cho nàng.
Hải thốt ra như chém đinh chặt sắc, thái độ tỏ rõ sự kiên định, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không sờn.
• Có câu này của ngươi ta đã an tâm đôi chút. Các ngươi tranh thủ đi đi, trước khi chưa bị phát hiện mau chóng rời khỏi Tiên Giới.
Triệu Thái gật đầu, đoạn dặn dò một câu.
Hai người thấy thời gian cũng không còn thong thả liền nói lời cáo biệt ông sau đó dắt tay nhau rời đi. Nhìn bóng lưng họ khuất sau cánh cửa, Triệu Thái như cây đại thụ già bắt đầu khô héo.