“Ông Tần, xin ông đừng kết thúc hợp đồng với Trịnh gia chúng tôi.
Chúng tôi đã biết lỗi của mình rồi.”
“Tôi xin lỗi các vị cổ đông vì chuyện xấu này đã ảnh hưởng đến danh dự công ty.
Tôi xin các vị cổ đông hãy suy nghĩ lại bao năm qua chúng ta đã hợp tác thành công như thế nào.
Mong các vị niệm tình mà bỏ qua cho Trịnh gia chúng tôi.”
Trịnh Bá Nhã cầu xin sự tha thứ từ các vị cổ đông và đối tác làm ăn với tập đoàn Trịnh gia.
“Giám đốc Bạch, xin anh hãy tha cho Trịnh gia chúng tôi.
Anh có thể nói mọi người đừng rút cổ phần từ Trịnh gia giúp tôi một tiếng được không?”
“Giám đốc Bạch, nếu không Trịnh gia chúng tôi sẽ phá sản mất.”
Bạch Nhược Phong không một chút nể tình, anh lạnh lùng ra lệnh cho an ninh: “Đuổi khách!”
Hai từ ‘đuổi khách” nó nặng nề làm sao.
Khiến cho mọi người chứng kiến thêm phần ngột ngạt hơn, không một tiếng xì xào bàn tán.
Vừa bị kéo đi, Trịnh Bá Nhã vừa van xin sự cứu giúp từ Bạch Nhược Phong.
“Sếp Bạch, xin anh hãy bỏ qua cho Trịnh gia chúng tôi.”
“Tô Ngọc Nhi, dù sao con cũng là con dâu hụt của Trịnh gia.
Con nói giúp Trịnh gia chúng ta một tiếng đi.”
Nhắm Bạch Nhược Phong không ổn, Trịnh Bá Nhã liền đổi sang cầu xin sự trợ giúp từ Tô Ngọc Nhi.
Bao nhiêu thời gian trải qua, Tô Ngọc Nhi cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều, một vài câu như này không thể khiến cô mềm lòng như trước.
Cuối cùng, Trịnh Bá Nhã và Trịnh phu nhân đã bị đuổi ra khỏi buổi tiệc sinh nhật.
“Mọi người tiếp tục buổi tiệc đi.” Bạch Nhược Phong lạnh lùng nói.
Bạch Nhược Phong đã lên tiếng, cho dù có mười cái mạng, đám người nhiều chuyện cũng không dám đứng lại đây để hóng thêm chuyện khác.
“Sếp Bạch, tôi xin lỗi vì đã phá vỡ không khí buổi tiệc.
Có lẽ tôi không nên xuất hiện ở buổi tiệc này.” Tô Ngọc Nhi cảm thấy có lỗi với người nhà họ Bạch và nhất là Tiểu Bảo.
“Ngọc Nhi, đây không phải là lỗi của cô.
Nên cô đừng tự trách mình như thế.” Bạch Nhược Phong nhẹ nhàng nói.
Bạch lão gia và Bạch phu nhân không còn lời nào để nói trong lúc này.
Nhưng trên gương mặt hai người hiện rất rõ vẻ tức giận và có phần chán ghét Tô Ngọc Nhi.
Đứng một lúc, Bạch lão gia và Bạch phu nhân đã rời đi.
“Ngọc Nhi, tôi đưa cô đến chỗ đây.
Nhất định sẽ làm cô cảm thấy rất thoải mái.” Bạch Nhược Phong đưa tay ra rồi nói.
Tô Ngọc Nhi vốn dĩ định từ chối nhưng Tiểu Bảo đã kéo tay cô đi đến boong tàu.
Mặc dù mọi thứ đang diễn ra trang trọng nhưng không ai trong số họ có thể quên được những gì đã xảy ra trên boong tàu cách đó không lâu.
Tô Ngọc Nhi đang đứng ngoài, trên bờ biển để thổi bay những suy nghĩ rối ren trong đầu cô.
Cô nhớ lại cảm giác khó chịu mỗi khi nhớ lại những trò hề trên boong tàu và sự phản ứng của cha mẹ của Bạch Nhược Phong.
“Hôm nay là sinh nhật Tiểu Bảo, chỉ vì sự xuất hiện của mình mà đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện.” Tô Ngọc Nhi nghĩ trong lòng.
“Ngọc Nhi, cô đừng cố suy nghĩ nhiều.
Mọi chuyện đã qua rồi, cô cứ để cho nó qua đi, đừng để trong lòng như vậy sẽ khiến cô rất khó chịu.” Bạch Nhược Phong nói như thể đang đọc được suy nghĩ của Tô Ngọc Nhi.
Lúc này, tại phòng tiệc đã đến giờ cắt bánh để mọi người chính thức bắt đầu buổi tiệc.
Bạch phu nhân nhìn tới nhìn lui vẫn không nhìn thấy Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo đâu.
“Tiểu Đồng, con mau đi tìm anh trai con và cháu nội của mẹ đi.
Đã đến giờ cắt bánh rồi không thấy nó ở đâu cả.” Bạch phu nhân yêu cầu Bạch Nhược Đồng đi tìm cậu chủ nhà họ Bạch.
Bạch Nhược Đồng gật đầu liền rời đi.
Từ Bảo Tú cũng ở gần đó và đồng ý