Tô Ngọc Nhi không thể tin vào những gì cô vừa nghe.
Cô biết rằng nhà họ Bạch rất muốn Từ Bảo Tú và Bạch Nhược Phong là một cặp, nhưng cô không ngờ rằng Bạch Nhược Phong lại không đồng ý với mối quan hệ này.
Cô cảm thấy rất vui nhưng lại buồn và khó chịu khi biết được sự khác biệt giữa mình và Từ Bảo Tú.
Tô Ngọc Nhi biết rằng khoảng cách giữa cô và Bạch Nhược Phong cách nhau rất xa.
Sau khi nghe xong cuộc trò chuyện của hai người, Tô Ngọc Nhi quay lại phòng nghỉ ngơi và đưa Tiểu Bảo trở lại giường.
Cô ngồi trên giường và suy nghĩ về tất cả những gì cô vừa nghe.
Cô muốn nói chuyện với Bạch Nhược Phong về những suy nghĩ của mình, nhưng cô không biết làm cách nào để nói ra điều đó.
“Tại sao vậy chứ? Tại sao bọn họ lại quan trọng đến mọi thứ như vậy?”
“Bạch Nhược Phong, anh ấy có tình cảm với mình sao? Nhưng…”
Giang Hồng Ngọc đang nằm trên giường, nhưng cô không thể ngủ được.
Bầu trời đêm rất tối và sóng biển đang vỗ về bờ.
Cô bật dậy và đi ra ngoài tầng hai của boong tàu.
Cảm giác mặn mà của gió biển khiến cô cảm thấy mát mẻ và thư giãn.
Tuy nhiên, khi Tô Ngọc Nhi đang ngắm nhìn dòng biển đầy uyển chuyển, cô đã bị Từ Bảo Tú và chị họ Từ Bảo Tâm nhìn thấy trên tầng ba.
Cả hai cô gái đang cười và nói chuyện với nhau, rõ ràng là không vui khi thấy cô đang ở đó.
“Chị họ…” Từ Bảo Tú quay sang nói với một cô gái gần đó.
“Có chuyện gì sao?” Từ Bảo Tâm quay sang hỏi.
Từ Bảo Tú chỉ tay về phía Tô Ngọc Nhi rồi nói: “Cô gái đó chính là người em đã kể với chị.”
“Có phải là người nhà họ Tô không?” Từ Bảo Tâm thắc mắc hỏi.
Từ Bảo Tú gật đầu rồi nói: “Cô ta có gì hơn em mà Bạch Nhược Phong lại mê mệt vậy chứ?”
Từ Bảo Tâm ngồi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có cách rồi.”
Hai người họ xì xào to nhỏ một lúc.
Từ Bảo Tú đứng dậy đi xuống dưới tầng hai của boong tàu.
“Cô đang làm gì ở đây?” Tô Ngọc Nhi hỏi, ánh mắt của cô lạnh lùng.
Tô Ngọc Nhi cảm thấy mình bị kẹt giữa người phụ nữ này, người mà cô cảm thấy họ không thân thiện với mình.
Tô Ngọc Nhi nói: “Tôi chỉ đang muốn tìm sự yên tĩnh để đọc sách.”
Tô Ngọc Nhi cười khẽ: “Cô không nên đọc sách vào thời điểm này.
Hãy đi ngủ sớm để sẵn sàng cho buổi sáng sớm hơn.”
Tô Ngọc Nhi cảm thấy bị tấn công và không muốn làm phiền họ nữa, cô đã rời khỏi đó và quay lại phòng của Tiểu Bảo.
Trong khi đó, trên tầng ba, Từ Bảo Tâm đã bí mật nhắn tin với một kẻ say rượu để quấy rối và lăng mạ Tô Ngọc Nhi.
“Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra…” Tô Ngọc Nhi lo sợ và la lớn để cầu cứu sự giúp đỡ từ mọi người.
Khi cảnh này được bắt gặp bởi Bạch Nhược Đồng, anh ta đã đến giúp đỡ cô gái trẻ.
Tuy nhiên, khi Bạch Nhược Đồng đến, Tô Ngọc Nhi đã vô tình rơi xuống biển.
Từ Bảo Tú và Từ Bảo Tâm rất sợ hãi và không biết phải làm gì.
Tô Ngọc Nhi, cả người rơi xuống biển, cảm thấy như mình sắp chết, cô cố gắng đưa tay lên trời để đón bất cứ giọt nước nào cô có thể.
Cô biết rằng cô không thể sống sót được lâu.
Nhưng khi cô nghĩ đến Tiểu Bảo và Bạch Nhược Phong, cô đã khơi dậy mong muốn sống sót của mình.
Cô vừa đập vỡ tấm gương phản chiếu của mình để cứu mạng mình, vừa trìu mến những người mình yêu thương.
Đồng thời, Bạch Nhược Phong xuất hiện trước mặt cô.
Anh ta đã nhìn thấy cô rơi xuống biển và không ngần ngại nhảy xuống để cứu cô.
“Nhược Phong, cứu tôi với…” Tô Ngọc Nhi cố gắng dùng hết sức và hơi thở cuối cùng để kêu cứu trong vô vọng.
Bạch Nhược Phong hòa mình vào dòng nước biển lạnh ngắt, anh bơi từ nơi này đến nơi kia để tìm Tô Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi, em đâu rồi?”
“Tô Ngọc Nhi, em đâu rồi? Mau trả lời anh đi.”
Bạch Nhược Phong lo lắng gọi tên Tô Ngọc Nhi.
Bạch phu nhân và Bạch lão gia nghe tin Bạch Nhược Phong đã nhảy xuống biển