Bạch Nhược Phong không cảm thấy khó chịu, anh chỉ cười gượng gạo, hôn nhẹ lên trán cô rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên từ trong phòng tắm, chừng một tiếng trôi qua, anh tắm rửa xong mang theo mùi hương của sữa tắm, mái tóc đen ngắn hơi rối, áo tắm màu trắng vây lấy dáng người to lớn, vạt áo hơi mở, làn da trắng ngần, tản ra sức quyến rũ nam tính không thể khinh thường.
Sau khi tắm rửa anh quay lại giường và ôm Tô Ngọc Nhi vào trong lòng rồi ngủ thiếp đi.
Tô Ngọc Nhi thức dậy với cảm giác mệt mỏi và rối rắm trong đầu.
Cô chưa bao giờ trải qua một đêm như vậy trước đó, và cảm giác của cô đang đánh lừa cả cơ thể và tâm trí.
Cô đoán rằng Bạch Nhược Phong đã giúp đỡ cô suốt đêm qua, nhưng cô không dám nghĩ đến những gì đã xảy ra giữa họ.
Trong lúc đó, Tiểu Bảo bước vào phòng và chào hỏi hai người trước khi dùng bữa sáng được tài xế đưa đến trường.
Tô Ngọc Nhi nhìn vào Tiểu Bảo và cảm thấy niềm vui trong lòng.
Cô muốn nói với Bạch Nhược Phong về cảm giác của mình, nhưng cô không dám mở miệng.
Thay vào đó, cô cố gắng tránh ánh mắt của anh và nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chị ơi, chào buổi sáng!” Cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch chào vui vẻ.
Tô Ngọc Nhi cười và chào lại: “Chào buổi sáng, Tiểu Bảo.
Em đã ăn sáng chưa?”
Tiểu Bảo xoa xoa bụng và nói: “Em chỉ vừa mới ngủ dậy, đã chạy sang đây rồi, Tiểu Bảo vẫn chưa ăn sáng.
Chị đi ăn sáng cùng Tiểu Bảo đi.”
Tô Ngọc Nhi cảm thấy ấm lòng vì sự quan tâm của Tiểu Bảo và nụ cười của cậu bé.
Sau khi ăn sáng, tài xế riêng đã đưa Tiểu Bảo đến trường.
Tô Ngọc Nhi và Bạch Nhược Phong sau đó ngồi lại bên nhau, hai người bắt đầu có cuộc trò chuyện mơ hồ về đêm qua.
Cả hai cùng cảm thấy lúng túng, không biết phải nói gì với nhau sau những cảm xúc đang trào dâng.
Tô Ngọc Nhi ngại ngùng, lúng ta lúng túng xấu hổ, không biết phải thế nào.
“Sếp Bạch, đêm qua…” Tô Ngọc Nhi cố gắng bắt đầu câu chuyện, nhưng lại không biết phải tiếp tục thế nào.
Bạch Nhược Phong đưa tay vuốt nhẹ lên lưng Tô Ngọc Nhi cố gắng an ủi cô.
“Đừng lo lắng, Ngọc Nhi.
Chúng ta không xảy ra chuyện gì cả.”
Nghe vậy, trong lòng Tô Ngọc Nhi cảm thấy nhẹ hẳn đi, cô thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục nói: “Sếp Bạch, cảm ơn anh đã xuất hiện và cứu tôi khỏi rắc rối trong bữa tiệc.”
Hai người cứ ngồi đối diện nhau, không nói gì thêm.
Không lâu sau đó, Tô Ngọc Nhi quyết định rời đi.
Cô cảm thấy cần thời gian để suy nghĩ và đối mặt với những cảm xúc của mình.
Tô Ngọc Nhi đã rời khỏi biệt thự và đến công ty.
Cô cố gắng rời khỏi đây trước khi bị Bạch phu nhân phát hiện.
Công ty Sáng tạo Mới.
Sáng sớm hôm đó, Tô Ngọc Nhi và Tú Ái đến công ty và bàn với nhau về việc tìm kiếm Hàn Thanh Tịch.
Tô Ngọc Nhi nói: “Tú Ái, chúng ta cần tìm một cơ hội khác để gặp mặt Hàn Thanh Tịch.
Vì sự cố tối qua mà chúng ta không thể gặp mặt anh ta.” Tú Ái đồng ý và hứa sẽ giúp cô tìm kiếm.
Sau khi bàn bạc, hai người bắt đầu lao đầu vào công việc còn dang dở.
Tập đoàn Bạch gia.
Trong khi đó, trợ lý của Bạch Nhược Phong báo cáo với anh rằng cảnh sát đã đưa gia đình Tô đi và Bạch Nhược Phong yêu cầu xử lý vụ việc một cách nghiêm túc.
“ Trần Kiên, tôi muốn không cho gia đình Tô cũng như họ Trịnh sử dụng tất cả mọi cách để xử lý vụ việc này.” Bạch Nhược Phong lạnh lùng yêu cầu.
Sau đó, Bạch Nhược Phong bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Anh đến phòng họp để họp với các đối tác kinh doanh.
Trợ lý báo cáo rằng Từ Bảo Tú bị ốm, nhưng Bạch Nhược Phong đã không quan tâm nhiều và chỉ yêu cầu trợ lý mua một số chất bổ sung và gửi nó đi.
“Trần Kiên, cậu giúp tôi mua một ít thuốc bổ gửi cho cô ta.” Anh nói Trần Kiên.
Nhà họ Từ, Từ Bảo Tú đang nằm trên ghế sofa, mặt nhăn nhó, mắt đầy nỗi buồn.
Cô vừa xem xong một chương trình truyền hình nhưng đầu óc cô lại đang loay hoay với những suy nghĩ không vui.
Cô không thực sự bị ốm, nhưng cô đã giả vờ để có thể gặp Bạch Nhược Phong.
Từ Bảo Tú cảm thấy mình đang lâm vào một tình huống khó xử, khi cảm xúc của cô dành cho Bạch