Bạch Nhược Phong cảm thấy bối rối hơn khi thấy Tô Ngọc Nhi phải bật TV để tránh sự cô đơn.
Anh cảm thấy có lỗi với cô, nhưng lại không biết phải làm gì.
Trong khi đó, Tô Ngọc Nhi đang tắm và cố gắng giảm bớt sự tức giận và sự cô đơn trong tâm trí của mình.
Trong lúc ăn, Bạch Nhược Phong đã uống rượu, vừa nhìn thấy Tô Ngọc Nhi bước ra khỏi phòng tắm.
Anh đã giả vờ say xỉn và nói: “Ngọc Nhi, tối nay anh có thể ở lại đây không? Anh vừa uống một chút rượu nên không thể tự mình lái xe về được.” Bạch Nhược Phong này đúng là lắm chiêu trò mà.
Tô Ngọc Nhi đang lau khô đầu bằng chiếc khăn trên tay, nghe như vậy cô dừng lại, ngơ ngác hỏi: “Nhưng chỉ có một phòng ngủ?”
Bạch Nhược Phong cười rồi nói: “Không sao, anh sẽ ngủ ở ghế sofa.” Anh nói rồi chỉ về phía sofa ở phòng khách.
Tô Ngọc Nhi lắc đầu ngao ngán, ngoài chấp nhận ra cô không biết phải làm gì khác.
Bạch Nhược Phong nói xong liền thả người trên chiếc ghế sofa hơi nhỏ bé so với cơ thể rắn chắc của anh.
Tô Ngọc Nhi quyết định lấy chăn cho Bạch Nhược Phong để anh có thể ngủ ngon trên ghế sofa.
Cô đi vào phòng ngủ của mình, cố gắng đẩy đi suy nghĩ về tình huống hiện tại.
Tuy nhiên, cô không thể giảm bớt sự bối rối trong lòng.
Lấy chiếc chăn ấm áp từ giường, Tô Ngọc Nhi quay lại phòng khách và ném chăn lên người Bạch Nhược Phong.
Anh tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt đầy tinh nghịch.
Sau khi lấy xong chăn, Tô Ngọc Nhi quay lại phòng ngủ của mình, tuy nhiên cô không thể ngủ được.
Cô bắt đầu tự hỏi liệu chuyện gì đã xảy ra với Bạch Nhược Phong, nhưng cô không tìm được lời giải đáp.
Tô Ngọc Nhi ngồi trên giường, suy nghĩ và lo lắng về tình trạng của Bạch Nhược Phong.
Cô cảm thấy rằng anh đã thay đổi kể từ khi anh rời khỏi công ty vào buổi chiều.
Cô không thể hiểu được tâm trạng của anh và không biết làm thế nào để giúp đỡ.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Nhược Phong thức giấc rất sớm, anh gấp chăn gọn gàng rồi chạy đi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho Tô Ngọc Nhi.
Sau khi mua được đồ ăn cho cô, Bạch Nhược Phong viết tờ giấy để lại rồi rời đi vì công việc khẩn cấp của công ty.
Tô Ngọc Nhi đã trải qua một đêm không ngủ ngon vì lo lắng về tình hình giữa cô và Bạch Nhược Phong.
Khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, cô đã tìm thấy bữa sáng và tờ giấy ghi chú từ Bạch Nhược Phong đặt trên bàn.
Cô cảm thấy một chút an ủi khi thấy rằng anh đã để lại bữa sáng và lời nhắn nhủ cho cô, nhưng cảm giác khó chịu vẫn chưa rời bỏ cô khi những lời nói của Bạch phu nhân cứ vang vọng trong tâm trí của cô.
Trái tim nhỏ bé của Tô Ngọc Nhi bỗng thắt lại vì cô và Bạch Nhược Phong, rõ ràng là có tình cảm với nhau nhưng không được ở bên nhau vì những lời nói khắc nghiệt của mẹ cô.
Tô Ngọc Nhi rất nhanh đã lấy lại tâm trạng, cô ăn bữa sáng và tắm rửa trước khi đi làm.
Khi đến công ty, cô tìm thấy Tú Ái đang ngồi trên ghế sofa trong phòng chờ.
Cô tiến tới và ngồi cạnh cô ấy.
Tú Ái ngồi đối diện, nở nụ cười rồi nói: “Hàn Thanh Tịch có ý định hợp tác công ty chúng ta.
Anh ta muốn gặp cô để bàn chuyện.”
Tô Ngọc Nhi rất vui vì điều này, vào buổi chiều cô đã đến nơi hẹn để gặp Hàn Thanh Tịch thảo luận về vấn đề hợp tác.
Hàn Thanh Tịch là một quý ông ngoài ba mươi tuổi, anh đang người phụ trách dự án quần áo thương hiệu Ý và muốn quảng bá thông qua công ty Sáng tạo Mới.
Tô Ngọc Nhi biết được sở thích của anh ta là uống trà nên cô sẽ tự tay mình pha một tách trà ngon để mời Hàn Thanh Tịch.
Tô Ngọc Nhi đến cuộc hẹn với Hàn Thanh Tịch vào buổi chiều, mang theo một bộ trà đặc biệt mà cô đã chuẩn bị trước đó.
Cô bước vào phòng họp, nơi Hàn Thanh Tịch đang đợi sẵn.
Hàn Thanh Tịch đứng lên, mỉm cười chào đón Tô Ngọc Nhi.
Tô Ngọc Nhi cười một cái rồi đặt bộ trà cô đã chuẩn bị lên bàn.
“Xin chào cô có phải Tô Ngọc Nhi, tôi nghe nói cô là người có tài pha trà, đúng không?” Hàn Thanh Tịch hỏi với một nụ cười quý tộc trên môi.
Tô Ngọc Nhi cũng mỉm cười đáp lại: “Vâng, tôi là Tô Ngọc Nhi, rất hân hạnh được gặp anh.
Tôi đã chuẩn bị một loại trà đặc biệt để phục vụ cho buổi đàm phán lần này.”
Hai người ngồi xuống, Tô Ngọc Nhi bắt