Tôi ngồi trong phòng nhỏ Linh, tôi cuộn mình trốn tránh ánh sáng, căn phòng tối đen như mực, tôi sợ ánh sáng sẽ soi rõ ràng những giọt nước mắt trên bờ mi, tôi sợ ánh sáng sẽ phơi bày sự thật rằng tôi yêu anh, yêu đến đau tận đến từng tế bào.
Nhỏ Linh vẫn chưa đi làm về, điện thoại tôi reo liên tục số của Quốc Huy gọi, tôi đau lòng tắt đi, tôi cứ nghĩ cuộc sống chỉ thế thôi cũng đủ. Ở bên cạnh anh quên hết mọi chuyện, tôi cứ thế đánh rơi hạnh phúc, để nhặt về nhũng tổn thương.
Vài ngày sau đó tôi bị sốt mê man khiến nhỏ Linh phải xin nghĩ mà chăm sóc tôi. Cuộc đời tôi tươi đẹp nhất là khi có một người bạn là nhỏ, nhỏ luôn khuyên tôi đừng sống trong thù hận nữa, rời xa cái gia đình đó mà sống cuộc sống cho riêng mình. Tôi hiểu, tôi cũng muốn được như lời nhỏ nói, cuộc sống của tôi phải bắt đầu không có anh, không có gia đình anh, không ai cả.
Đôi khi trong cuộc sống, yêu nhau chưa đủ để hai con người có thể sống cùng nhau trọn đời trọn kiếp. Quan trọng không ở chữ duyên, mà chính là chữ nợ.
Cái chữ duyên nợ giữa tôi và anh, dai dẳng kéo dài không thể dứt.
Trên con đường tấp nập người qua lại, tôi lại nhìn thấy anh đang sánh bước bên một cô gái quen mặt. Hai con người họ hạnh phúc cùng nắm tay một đứa trẻ xinh xắn, ánh mắt họ trao nhau những tia ngọt ngào. Tôi lùi về sau một bước như đứng không vững vàng, con người đó vài ngày trước quỳ xuống chân cầu hôn tôi, đau đớn vì tôi từ chối đó ư, có phải là anh không… chẳng lẽ một lần nữa tôi lại bị trêu đùa.
Con người sau khi trải qua nỗi đau tột cùng đến chết đi sống lại, bản thân sẽ tạo ra một bức tường vững chắc để tự vệ. Kể từ ngày anh rời bỏ tôi, trái tim tôi như chết lặng, nước mắt vì rơi quá nhiều cũng đã vơi cạn. Nay, cũng là anh, vì sao anh có thể hạnh phúc, có thể sánh bước cùng người đàn bà đó, đứa trẻ kia… nếu con của tôi không rời đi sớm như vậy, nó cũng lớn hơn con bé mà bọn họ đang cưng chiều.
“Bao nhiêu lâu quay trở lại, không ngờ lại gặp đuợc người quen cũ.” - Thiên Kim đắc ý bước lại gần phía tôi.
Tôi cố gắng mỉm cười: “Điều tôi hối tiếc nhất, chính là quen biết hai người.”
Tôi quay đầu bỏ đi, có cảm gác rất lạ. Dường như người đàn ông cầu hôn tôi ngày trước và người đang nắm tay Thiên Kim không phải là một. Ánh mắt đó, nhìn tôi rất khác lạ, nó không còn tràn đầy yêu thương, chỉ là sự ái ngại e dè.
Thật không thể tin được, người đứng phía trước tôi lại là thêm một Quốc Huy khác, đây mới chính là ánh mắt mà hằng ngày anh trao cho tôi. Tôi quay đầu lại phía sau, là một Quốc Huy đang nắm tay đứa bé gái bên cạnh Thiên Kim.
“Huy Em, anh chị ở đây.” - Thiên Kim vẫy tay gọi.
Anh không nhìn tôi, sau đó bước ngang qua tôi như không hề quen biết. Tôi quay đầu nhìn theo bóng lưng anh, hai con người họ giống nhau như hai giọt nước, tôi đã oán hận sai người, đã trả thù sai người. Bao nhiêu sự oán hờn tôi đã khiến một người không liên quan gánh chịu.
Bọn họ lên xe bỏ đi, Quốc Huy của tám năm về trước đã kết hôn và có con cùng Thiên Kim. Trong khi bọn họ sống một cuộc sống hạnh phúc, tôi phải sống trong thù hận, phải sống trong nỗi đau vừa yêu vừa hận.
Que thử thai hiện hai vạch đỏ, đúng là lần đó vì quá nhiều chuyện xay ra nên tôi đã quên mất chuyện ngăn ngừa. Không thể tin đuợc lần mang thai thứ hai này chính là con của Huy Em.
“Mày tính sao đây, tao thấy em của Quốc Huy yêu mày thật lòng mà, hay là mặc kệ đi… dù sao đứa bé cũng cần có cha.” - Nhỏ Linh ngồi bên cạnh tôi đang thất thần.
“Tao đã từ chối anh ấy rồi, anh ấy chắc cũng rất ghét tao.”
“Mày nói là mày có thai rồi. Nếu anh ta yêu mày và là người có trách nhiệm sẽ không nghĩ tới chuyện gì mà chạy đến bên mày. Còn ngược lại, xem như con mày không cần người cha này.”
Nhỏ Linh nói cũng đúng, cứ một lần cho dứt khoác, tôi luôn tin tưởng vào cha của con tôi, một con người mang cho tôi sự ấm áp và an toàn.
Tôi hẹn anh ra một quán cafe quen thuộc mà tôi và anh thường đến. Tôi gọi một tách cafe không đường quen thuộc, anh bước đến ngồi trước mặt tôi, nhìn anh rất mệt mỏi và xanh xao, chỉ xa anh vài ngày anh đã thay đổi rất nhiều.
“Xa tôi vài ngày, không ai chăm sóc em liền tự hành hạ bản thân.” - Anh nhìn tôi nói: “Nếu em chọn cách bỏ tôi đi, ít ra em cũng phải sống tốt chứ. Em xem, hai lần gặp lại, trông em đều thảm hại.”
Tôi uống một ngụm cafe đắng thơm ngon, sau đó đáp lời anh: “Nếu em nói, em muốn kết hôn với anh, liệu anh còn chấp nhận em.”
“Là vì anh giống anh trai anh, và anh trai anh là bạn trai cũ của em. Đúng không?” - Anh phơi bày.
Tôi thoáng ngạc nhiên rồi lắc đầu: “Anh đã biết chuyện em và anh ấy, vì sao còn tán tỉnh em.”
“Anh vô tình biết được khi nghe hai người bọn họ cải nhau. Thì ra lúc trước em ghét anh vì nghĩ anh là anh ấy.”
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh còn muốn kết hôn với em không?”
“Cho anh hai lý do để anh tin em thật sự muốn làm vợ anh.”
“Em yêu anh.” - Tôi đáp.
“Vậy lí do thứ hai.”
“Em đã có thai với anh.”
Anh đang uống một ngụm trà