Hội hoa đăng đã qua mấy ngày, Cố Thanh Kiều vẫn chưa gặp lại Đoàn Ngọc. Nghĩ chắc vương gia khuynh quốc khuynh thành kia nhất định là rất bận rộn, mỗi ngày phải ứng phó với cả đống quốc sự, còn phải tiếp đãi một đám quan viên. Thanh Kiều đã quên đi Kiều Phong đại hiệp, nàng chìm đắm trong trù nghệ A Đạt ngày càng tinh diệu, khoái hoạt giống như thần tiên.
Thẳng đến ngày hôm đó nàng ở bên trong tú phường bậc nhất kinh thành gặp thiên kim của phủ tể tướng, Đỗ Nhược Vân tiểu thư. “Ta nói thiên kim Cố thượng thư dụ dỗ kiểu gì, không nghĩ tới cũng là tư sắc bình thường như vậy !” Mĩ nhân đối diện với cô lạnh lùng mở miệng.
Này này, ta nói vị tiểu thư này, ngươi tuy rằng quả thật so với người bình thường đẹp ~~ hơn một chút, cũng không thể mắt mù thành như vậy chứ! Cố Thanh Kiều ở trong lòng thở dài. Không phải nàng khoe khoang, lúc trước khi nàng vừa xuyên tới, còn từng đối với thân thể hiện tại há hốc mồm. Dù sao năm ấy mới có mười hai tuổi mà vẻ đẹp đã vô cùng tinh xảo, tương lai tuy rằng không phải sẽ là tuyệt đại tao nhã, nhưng ít ra nhất định còn có thể được cho là giai nhân thanh tú nha.
“Dạ dạ dạ.” Cô cười Đỗ Nhược Vân, vẻ mặt lấy lòng, “Thanh Kiều quả thật so không được với tài dụ dỗ của Đỗ tiểu thư.” Xỉ vả xong bên tai chợt nghe có tiếng người cười khẽ.
“Ngươi… Hừ, đừng tưởng rằng Đoàn đại ca thích ngươi, hắn chẳng qua là nhất thời váng đầu!” Đỗ Nhược ngôn từ vốn ít ỏi, bày ra kiểu POSE kinh điển nghiến răng nghiến lợi hung tợn, “Trên đời này căn bản không có người có thể xứng với Đoàn đại ca, ta lại muốn xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu?”
Trên đời này căn bản không có người có thể xứng? Hòa thượng còn có ni cô xứng cùng, ngươi muốn Đoàn Ngọc làm súc sinh ư? Thanh Kiều hết sức cáu kỉnh, mặt không đổi sắc tiếp tục cười: “Dạ dạ dạ, Đỗ tiểu thư anh minh. Điều trong lòng tiểu thư băn khoăn, cũng chính là điều trong đầu Thanh Kiều đang suy nghĩ. Thanh Kiều cũng tự biết trèo cao không tới Đoàn vương gia, kính xin Đỗ tiểu thư mau mau đem ‘Đoàn đại ca’ nhà ngươi lĩnh trở về đi.”
“Ngươi…” Đỗ Nhược Vân ngày thường sống trong nuông chiều từ bé, lúc này chỉ có thể tức giận giơ chân, “Đoàn đại ca làm sao tìm được cái loại quái thai như ngươi? !” Quái thai? Thanh Kiều nghĩ lại, bản thân mình mạc minh kỳ diệu (điều kì diệu khó nói) xuyên qua đến chiếm thân thể người khác, đúng là quái thai. Vì thế phi thường thành khẩn nhìn phía Đỗ Nhược Vân: “Đỗ tiểu thư nói quá hay, rất sâu sắc ! Ngài cư nhiên có thể nhìn thấu được bản chất của sự việc, thật khiến cho Thanh Kiều rất kinh ngạc! Ta đối với ngài kính ngưỡng (kính trọng cùng ngưỡng mộ)giống như nước sông cuồn cuộn , liên miên không dứt…”
Đỗ Nhược Vân tức giận sôi lên, hung hăng lường cô một cái, giận dữ phất tay áo rời đi.
Buông lỏng một hơi, Thanh Kiều đang muốn xoay người nhìn bức tranh thêu, cũng không ngờ lại là một đôi mắt hoa đào sáng rỡ. Xuân sắc khôn cùng, ý cười trong suốt. Xong rồi, cô ai oán vỗ ót, đại thần đến đây. “Thế nào, gặp ta cảm thấy bất ngờ?”
Lục Tử Tranh thấy cô chần chừ do dự không chịu qua, âm điệu không kiên nhẫn tự giác cao, “Không nhận ta, hả?” Vừa dứt lời, Thanh Kiều đã vững vàng đứng đến cạnh hắn, vẻ mặt đều là lấy lòng cười quyến rũ, “Lục đại gia nói giỡn đâu, ha ha ha ha…”
Lục Tử Tranh chán ghét nhăn lên hai hàng lông mày: “Mấy ngày không thấy, thế nào càng ngày càng xấu? Còn không bằng tiểu cô nương vừa mới bị ngươi trách móc kia a.” Tiểu Kiều trong lòng mặc niệm ba lần “A thế giới tốt đẹp cỡ nào, a không khí tươi mát cỡ nào”, mặt không đổi sắc tiếp tục cười ngọt ngào: “Dạ dạ, Tiểu Kiều làm sao so được với Lục công tử xinh đẹp?” Lục Tử Tranh sắc mặt khẽ biến, có vẻ như rất không nguyện ý nghe được câu này, thuận tay nhắc Thanh Kiều mang ra khỏi ngoài cửa sổ.
Vù vù – – Bầu trời mây trắng rực rỡ phiêu phiêu, mấy con dê con trên mặt đất chạy roạt roạt. Cố Thanh Kiều cương cứng gương mặt, rất muốn chửi ầm lên. Con bà nó, ai nói phi hành (đi trên không) là giấc mộng mà nhân loại suốt đời theo đuổi ? Để cho người ta đem ngươi kẹp ở nách bay lên nửa giờ thử xem, cô nãi nãi xem ngươi có khó chịu không!
“Thế nào, rất mệt?” Đỉnh đầu ẩn ẩn có tiếng truyền tới, “Muốn ném ngươi xuống hay không ?” “Không có!”
Gương mặt Thanh Kiều tức khắc biến sắc, vẻ mặt đầy tâm trạng mất hồn, “Quả thực cực kỳ thoải mái – – ” Lại “bay” nửa ngày, Lục Tử Tranh rốt cục dừng lại, đặt nàng đến bên cạnh một cái cửa đá. Thanh Kiều ngưng thần đánh giá, phát hiện đây đúng là cái động khẩu Mao Sơn mà hôm mùng chín bọn họ đã từng ước hẹn, không khỏi hít một ngụm lãnh khí: “Ai? Chẳng lẽ cổ của ngươi nhanh như vậy liền ăn hết rồi? !”
Lập tức lại quay đầu trừng hắn, sắc mặt cổ quái: “… Ngươi không phải là hôm nay đột nhiên muốn đổi khẩu vị, nếm thử cổ người đi?” Dứt lời sờ sờ sau gáy của mình, bộ dạng bày ra hoàn toàn là kinh hãi đến lông tóc cũng muốn dựng đứng. Lục Tử Tranh chỉ lẳng lặng nhìn nàng, bí hiểm cười. “- – đại gia tha mạng, không cần ăn ta!”
Cô sợ tới mức chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, toàn thân như sợi dây, “Tiểu nhân không thể ăn, hơn nữa… Cổ cũng không đủ dài…” Đối diện trầm mặc không còn lời nào để nói. Cô thở mạnh cũng không dám ra, chỉ có thể ngơ ngác quỳ gối chỗ kia, trong mắt chậm rãi có nước mắt trượt ra.
Thật lâu sau, Lục Tử Tranh bỗng nhiên ẩn ẩn thở dài: “Ba năm , nguyên lai ngươi vẫn không tin ta.” Thanh Kiều sửng sốt, lập tức hiểu được, cuống quít lau đi khóe mắt: “Ai biết ngươi lúc trước hứa hẹn có giữ lời hay không?”
“Đồ ngốc.” Lục Tử Tranh đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, biểu tình là nhu hòa ngàn năm khó gặp, “Nếu