Gần đây, Đông Hỉ phát giác tiểu thư nhà mình có chút quái.
Nga, không đúng, trước kia cũng lạ, bây giờ là quái càng thêm quái.
Ngươi nói tiểu thư là một tiểu thư khuê các, phải nhìn quen vô số trân bảo, thế nào hiện thời cả ngày chỉ biết nhìn một cái vòng bạc ngây ngô cười ?
Mà cười không sao, còn muốn thở dài, ẩn ẩn như lão già, giữa lông mày nhiễm lên vô tận u buồn.
Thật quái, thật quái, thật là là là là quái.
Nàng học tiểu thư hừ hừ.
Hôm nay là mùng chín tháng năm, tiểu thư ngồi ở bên cửa sổ ngẩn người, trong tay có vòng tay.
Đinh đang, đinh đang, tiếng chuông bạc như lưu ly, rất là dễ nghe.
Lại vờ ngớ ngẩn , Đông Hỉ thở dài, đem quần áo hôm sau đặt trên giá gỗ, lặng yên lui ra.
Ban đêm đang ngủ say, bỗng nhiên bị tiếng thét kinh hoảng chói tai bừng tỉnh: “Tiểu thư bị đâm – – người đâu mau tới – – tiểu thư bị đâm!”
Ngoài phòng tiếng người huyên náo, bước chân lộn xộn.
Nàng giật mình bò lên, cả người lạnh lẽo, cái trán, trong lòng bàn tay đều là đẫm mồ hôi.
“Xuân Hương, Xuân Hương! Nhóm Đại a đầu đều đi đâu vậy?” Nàng loáng thoáng nghe thấy quản gia chửi, “… Toàn bộ chết sạch sao? Thế nào còn không chạy nhanh đi gọi đại phu? !”
Đại phu?
Nàng rốt cục hoàn hồn, xoay người xuống giường, nghiêng ngả chao đảo chạy ra ngoài.
Thật vất vả sờ soạng, không khỏi thở một hơi – – tiểu thư mặc một bộ tơ tằm lẳng lặng ngồi ở bên giường, trừ bỏ sắc mặt có một chút tái nhợt, cũng không có bất luận tổn thương gì.
Đèn đuốc sáng rực ngoài phòng, chi chít ma mật đứng rất nhiều người, còn có vài gương mặt hắc y nhân xa lạ, Đông Hỉ không khỏi có chút kỳ quái.
Quay đầu lại, lão gia lôi kéo tay tiểu thư nhẹ lời an ủi, tiểu thư nhàn nhạt gật đầu.
Mà Đông Hỉ rõ ràng phát hiện, tiểu thư trong mắt tràn ngập u buồn, sớm không thấy linh động ngày thường bay lên nữa.
Do dự nửa ngày, nàng vừa định mở miệng hỏi tiểu thư vẫn khỏe chứ, chỉ nghe “Bùm” một tiếng, đại a đầu Xuân Hương giành trước một bước, khóc thét lên bổ nhào đến trên sàn nhà.
“Tiểu – – tỷ – – a, tiểu thư làm sao có thể mệnh khổ vậy đây? ! Thế nào có người làm thương tổn tiểu thư chứ? ! Đến tột cùng là cái gì không có mắt dám chạm vào một cọng tóc gáy tiểu thư, Xuân Hương liều mạng vì tiểu thư báo thù…”
Hát rất hay, Đông Hỉ không khỏi một trận hàn lạnh ác liệt.
“Ta không sao, các ngươi đều đi xuống đi.” Tiểu thư nhíu mày, tùy ý vẫy vẫy tay, “Đông Hỉ lưu lại.”
Xuân Hương xám xịt lui ra, trước khi đi vẫn còn không quên lau lệ hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
Đáng đời, Đông Hỉ ở trong lòng làm cái mặt quỷ.
“… Ta nói đều đi xuống, các ngươi là nghe không hiểu sao?” Tiểu thư bỗng nhiên chuyển hướng đám hắc y nhân xa lạ, âm điệu cất cao vài độ, “Đều hồi Vương phủ đi!”
“Bẩm Cố tiểu thư, là vương gia hạ lệnh chúng ta bên người bảo hộ Cố tiểu thư .” Một người trong đó tiến lên trả lời, thái độ khiêm tốn, “Không có vương gia ra lệnh, chúng ta không thể rời đi.”
“… Vậy các ngươi muốn ở trong phòng ta ngốc tới khi nào?” Tiểu thư vỗ vỗ ót, biểu tình rất là ảo não.
“Vương gia đã được mật báo, rất nhanh sẽ tới thăm Cố tiểu thư.” Hắc y nhân khom người thật sâu, “Vào lúc này chúng tôi cần phải cam đoan Cố tiểu thư an toàn, bằng không đầu của mấy anh em bọn tôi hết thảy đều sẽ sẽ rơi xuống, kính xin Cố tiểu thư ngàn vạn thông cảm.”
Tiểu thư thở dài, suy sụp dựa vào lòng Thượng Thư, không thèm nhắc lại.
Đông Hỉ chỉ cảm thấy không khí cổ quái, cũng không dám ra, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở góc tường, ngẫu nhiên liếc trộm tiểu thư.
Nàng phát hiện, tiểu thư luôn luôn nhìn xuyến vòng tay kia xuất thần.
Vòng tay bạc trắng, hoa văn đơn giản, gắn chín chuông nhỏ, kiểu dáng đơn giản, miễn cưỡng coi là rất tinh xảo.
Mà tiểu thư xem kia vòng tay, là chuyên chú cùng khát khao cháy bỏng.
– – chắc là như người chết đuối, nhìn cọng rơm cũng có thể cứu mệnh.
Ước chừng quá nửa nén hương, cửa gỗ đàn hoa “Kẽo kẹt” vang, một đạo thân ảnh cao to đứng lặng ở trước mắt.
“Tham kiến vương gia!” Các hắc y nhân đồng loạt quỳ một chân trên đất, động tác chỉnh tề làm một. Hắn giống như mắt điếc tai ngơ, mặt lạnh hướng giường mà đi, mang theo một trận gió thanh nhã.
“Tiểu Kiều, nàng sao rồi? Có thương tổn nơi nào không?”
Đoàn Ngọc chạy vội tới trước giường, bất chấp Thanh Kiều còn tại trong lòng Thượng Thư , một phen túm lấy giai nhân, chuẩn bị đến gần cẩn thận xem xét.
Dưới ánh nến sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp không đều, trong mắt tràn đầy sắc lo âu, lại mang theo một loại tuấn mỹ hấp dẫn người.
Cố thượng thư chua xót buông tay, trong lòng tràn ngập “Nữ nhi gả ra ngoài chính là nước tạt đi”, đời người tang thương.
“Rất đẹp trai, thậm chí ngay cả bộ dáng gấp gáp cũng đẹp trai như vậy, thật là không có thiên lý …” Đông Hỉ nhịn không được ở trong lòng háo sắc một chút.
“Đừng, đừng ôm ta nha! Làm ta hoảng sợ!” Thanh Kiều ở trong lòng vương gia giãy giụa, phình má chu mỏ hết cả lên, ngữ khí là mười hai vạn phần không kiên nhẫn, “Ngươi tới thật đúng lúc, mau đưa than đen đi! Đêm hôm khuya khoắt một đám mãnh nam lại khuê phòng thiếu nữ, còn có cho người nghỉ ngơi hay không? !”
Đoàn Ngọc sửng sốt, lời nói quan tâm bị đập ở cổ họng ra không được, nghẹn lời.
“Ai nha, ta bị thương cái mông…” Thanh Kiều uốn éo người, giương nanh múa vuốt đuổi người, “Đông Hỉ mau đưa ta thuốc, ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì? Đi nhanh chút đi, ngươi không thể nhìn!”
Đoàn Ngọc vẻ mặt quan tâm nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một tầng sương mù.
Cố thượng thư trong lòng “Lộp bộp” một chút, âm thầm vỗ ngực liên tục: ôi, khuê sao lại không nỗ lực mà gào to thế? Bây giờ không phải là nên phi thân tiến lên làm nai con điềm đạm đáng yêu sao? Không phải nên nắm chặt vương gia khóc kể lể rơi lệ sao? Haiz, ngược lại thật sự là hoàn toàn không học được đến nửa điểm chân truyền từ mẫu thân nàng năm đó !
Đông Hỉ thấy nhưng không thể trách, chính là dùng một loại ánh mắt 10 phần đồng tình vụng trộm đánh giá vương gia: “Một thế hệ tuyệt sắc giai nhân… Cứ như vậy rơi vào miệng hổ tiểu thư … Sắp bắt đầu kiếp sống bị chà đạp vô tình cực khổ … Thật đáng thương…”
Nàng lại nghĩ tới bản thân mình, trong lòng cảm khái vô hạn.
Bất quá Đoàn Ngọc chung quy là người đẹp, da mặt nhanh lập tức nới ra, gắt gao đè lại Thanh Kiều, thanh âm của hắn phát ôn nhu mị hoặc: “Tiểu Kiều bị dọa thành hồ đồ? Bản vương đêm hôm khuya khoắt từ trong cung tới gặp nàng, nàng lại muốn đuổi ta đi? Ân?”
Một chữ “Ân” ngắn ngủi này, âm điệu ngàn vòng trăm chuyển, giống như dư âm châu rơi khay ngọc còn văng vẳng bên tai, trong phòng cả đám nghe được như say rượu, chỉ có Thanh Kiều mỗi cọng lông tơ đều thẳng đứng lên.
(chữ “Ân” thật sự không biết dịch thành cái mống gì)
– – rất đen, ánh mắt hắn rất đen, như lúc nửa đêm thiếu đèn lại thiếu che đường thoát nước…(??? ý chị có phải ban đêm đi wc mất điện mất nước ko?)
– – rất lạnh, tay hắn cũng rất lạnh, như thịt chân giò đông lạnh