Đã hai ngày hai đêm Vạn phu nhân không nuốt nổi cơm nước, còn Tiểu Thất lại rất bình tĩnh, chẳng rõ vì cớ gì mà nàng có cảm giác hắn sẽ bình an trở về.
Vào một buổi sáng đầu tháng Ba, cũng như mọi ngày, trời còn chưa hửng Tiểu Thất đã dậy, nàng rửa sơ mặt rồi ôm một đống sợi bông, dải vải xuống bếp, lại rút ra vài thanh củi trong đống gỗ cao cỡ nửa người đút xuống đáy nồi, dùng giẻ thấm dầu trẩu rồi ném vào trong đống củi. Trong tiếng củi cháy kêu *lách tách*, loáng thoáng nghe thấy tiếng ngựa hí từ xa vọng đến, tầm mắt nàng dừng lại ngoài cửa, hơi thở dồn nén trong lồng ngực, nghe tiếng vó ngựa từ từ lại gần, khóe miệng nhẹ nhàng nhoẻn lên.
Ném thanh củi đi, nhấc váy chạy ào ra ngoài, vừa ra đến cửa thì tiếng chiến mã cũng đến gần, đúng là đội ngũ tướng sĩ trở về rồi. Sợ cản đường, nàng vội đứng sát vào lề, đi dọc theo bờ tường tìm kiếm bóng người thân thuộc, không phải, không phải, không phải…
Đằng sau có tiếng thút thít, cũng là những thiếu phụ đến tìm người như nàng, có người tìm được chồng, ôm đùi chồng khóc òa; có người tìm thấy ngựa, nắm dây cương đổ gục tại chỗ; cũng có người chưa bỏ cuộc tìm kiếm như Tiểu Thất, nhưng nhìn đi nhìn lại mấy lần mà vẫn chẳng thấy người đâu.
Trong âm thanh nức nở nghẹn ngào, nàng đứng ngây giữa ánh nắng sớm mai, nhìn về sa mạc rộng lớn nơi xa, chẳng thốt nên lời.
Tiểu Thất quay trở lại nhà bếp, nước đã sôi, nhìn lửa bập bùng dưới đáy nồi, đoạn giơ tay mở nắp nồi ra, cho vải vào nồi. Lại cầm que trúc khuấy mạnh, mỗi lần khuấy là một lần lòng nhẹ nhõm đi.
Tới khi đun vải chắt nước xong, tâm trạng nàng mới trở lại như cũ. Cho vải vào rổ, ôm trong tay đi ra sân phơi, gió nhẹ lùa qua, quyện cùng mùi cỏ khô và vị chát của nụ xuân còn non, thổi vào trên những tấm vải, trông như lá cờ khi đoàn quân ra trận.
Từ xa lại vọng đến tiếng ngựa hí, càng lúc càng gần, nhưng lúc này nàng không cuống cuồng như ban nãy nữa, cẩn thận bước từng bước đi ra giữa những tấm màn vải, đỡ lấy cọc gỗ dùng để phơi đồ, phóng mắt trông ra xa.
Khóe môi dần cong lên theo tiếng vó ngựa lại gần, con ngựa cao lớn đứng đầu hàng chính là Ô Nhĩ Thanh*.
(*Qin: Vì một số nhầm lẫn ở chương trước mình đã viết sai tên con ngựa của Lý Sở, tên đúng là Ô Nhĩ Thanh, mong các bạn bỏ qua cho.)
Nàng không bước đến mà đứng yên nhìn hắn.
Hình như hắn chưa để ý đến nàng, giục ngựa đi tới dặn dò gì đó với người ta.
Tựa lưng vào cọc gỗ, tất bật mấy ngày liền, cuối cùng nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, hai chân đứng không nổi nữa rồi.
Có vẻ hắn sắp rời đi, nhưng trước khi đi, hắn vẫn kéo ngựa tấp vào.
Nhìn dây đeo trên trán hắn bị máu nhuộm đen, nàng nhận ra đó chính là cái mình mới may trước ngày hắn lên đường, vì chỉ tím đã dùng hết nên nàng chọn sợi chỉ đen.
Hắn không nói chuyện với nàng, chỉ nắm cương ngựa cứ vậy mà nhìn. Nàng mỉm cười với hắn, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve bờm trên cổ Ô Nhĩ Thanh, bây giờ nó đã không né tránh nàng nữa, trái lại còn cọ mặt vào tay nàng nom rất thân thiết.
“Đợi mày về, sẽ cho mày ăn củ cải đường.” Nàng nói với Ô Nhĩ Thanh.
Rồi hắn rời đi.
Không lâu sau khi hắn đi, úy quan ở khu thương binh tìm đến nàng, nói tướng quân muốn hắn nhanh chóng đưa nàng về thành, nàng cũng biết cơ thể mình đã đến giới hạn, bèn gật đầu đáp.
Trở về Lý trạch, ngâm mình trong thùng tắm một lúc lâu rồi mới chui vào chăn, ngủ li bì một ngày một đêm…
Trung tuần tháng Ba năm Quý Hợi, Dương Thành đại thắng, phủ Bắc Đô hộ đã địch lại vòng vây binh mã của quân Bắc Tề với cái giá là mất một phần ba quân số mới. Lực lượng chủ lực thừa thắng truy kích, đuổi đến tận biên thành Tề quốc, hạ tuần tháng Ba, biên thành bị công phá, quân nhà Chu tràn vào.
***
Huynh đệ nhà họ Ngô cũng tham gia cuộc đại chiến lần này, Nguyên Nhâm và Gia Kích phục dịch hậu cần, dẫu vất vả nhưng không tới nỗi nguy hiểm, chỉ có một mình Gia Ấn là tham gia trong quân chủ lực, đùi bị thương nặng, sau khi đánh hạ biên thành thì được đưa về Dương Thành tĩnh dưỡng.
Tiểu Thất đem theo rất nhiều dược liệu, đích thân đến Ngô trạch thăm viếng. Qua miệng Gia Ấn biết được người nào đó cũng bị thương, nhưng không đến nỗi nặng, hơn nữa trách nhiệm trên vai hắn quá lớn, không thể về sớm tĩnh dưỡng như y.
Tiểu Thất ghi nhớ, vừa về nhà là bắt tay sai người dưới chuẩn bị ngay, lại nghĩ đợi hắn về nhà, phải bồi dưỡng cho hắn thật tốt.
Vào tháng Tư, thời tiết ấm dần, khu vườn ở hậu viện cũng từ từ được bao phủ bởi sắc xanh, nhân lúc rảnh rỗi, Tiểu Thất bèn cho người mở rộng ao nhỏ hồi đầu ở vườn sau, một mặt có thể làm cảnh, mặt khác cũng có thể trữ nước.
Một ngày nào đó vào giữa tháng Tư, sau khi theo Vạn phu nhân đến an ủi các nhà có người chết trận, Tiểu Thất vội vã ngồi xe về phủ – hắn đã cho người đưa tin tới, nói có thể về đến nhà trong chiều nay.
Vừa nhận được tin, toàn bộ Lý trạch còn mừng hơn Tết, cuối cùng nam chủ nhân cũng đã về, lại còn khải hoàn quay về!
“Bảo Thanh Liên mau đun nước tắm đi.” Tiểu Thất vừa soi gương trang điểm, vừa dặn dò Hồng Phất ở gian ngoài.
“Đã chuẩn bị xong hết rồi ạ, giờ đang pha trà trong bếp.” Hồng Phất đang sắp đồ ăn trên bàn.
“Hôm nay chớ pha Môn Đông, trời đnag nực, uống vào khát đấy. Không phải hôm trước mới lấy hai hộp Trúc Diệp Thanh ở Đồng Lý* à, nói Thanh Liên đun ít nước suối mà pha.” Sau một hồi chọn tới chọn lui trong hộp nữ trang, cuối cùng nàng chọn một cây trâm đen tuyền đính hạt san hô to bằng ngón cái ở cuối, đây là quà Lý trạch ở kinh thành gửi đến, ăn mừng hắn đã lập được chiến công, “Còn nữa, phải nhớ không được cho kỷ tử vào nước canh.” Nàng vừa soi gương cài trâm vừa dặn dò, nhưng nói xong lại không nghe thấy tiếng đáp. Ngoái đầu nhìn lui, phát hiện hắn đang đứng trong cửa, nàng sững sờ, “Không phải nói sẽ đến nha môn nữa ư? Sao về nhanh vậy?” Nàng đứng dậy đi tới đón, lại bị hắn kéo tay ôm chầm.
(*Chú thích của tác giả: Đồng Lý là khu vực Ngô trạch ở.)
“Có người mà.” Nàng đẩy hắn, ý chỉ Hồng Phất mặt mũi đỏ bừng đang ở gian ngoài.
Hắn giơ tay buông rèm, lần này thì không ai thấy được gì rồi chứ? Trên đường về hắn nhớ nàng da diết, vừa vào cửa đã thấy dáng vẻ yêu kiều nàng, hắn thực sự không nhịn nổi nữa rồi.
“Người bẩn quá, đi tắm rửa trước đi.” Toàn thân bốc mùi mà còn cọ mặt vào nàng.
Hắn cúi đầu nhìn y phục trên người, đúng là bẩn không ra gì, “Nàng đi cùng ta.”
“…” Không lay chuyển được hắn, nàng đỏ mặt gật đầu trong lòng hắn.
Kéo bình phong ra, nàng cởi quần áo giúp hắn, mới đầu nàng không cảm thấy có gì ngại ngùng, cũng đâu phải chưa thấy hắn ở trần bao giờ, nhưng hắn cứ nhìn chằm chằm như thế khiến nàng đâm ra xấu hổ – hôm nay nàng đã cẩn thận trang điểm chải chuốt, nhưng không quá lộ liễu, chủ yếu là không muốn hắn cảm thấy mình cố tình ăn mặc để đón hắn. Lòng đang rất bình tĩnh, nhưng hắn càng nhìn thì nàng càng hốt hoảng, nàng thực sự không muốn biến quan hệ giữa hai người trở nên khó xử như thế.
Nhưng Lý Sở không để ý thấy nàng ăn mặc có gì khác trước, lúc này trong lòng đang rất vui. Lần trước khi thấy nàng ở khu thương binh, hắn thực sự rất ngạc nhiên. Trước kia hắn rất ghét thê thiếp của đồng liêu đến thăm viếng khóc lóc, nhưng khi thấy nàng, hắn không có cảm giác ghét mà chỉ thấy kinh ngạc, chưa từng nghĩ sẽ có ngày có người đứng trước ngựa của hắn nói đợi hắn quay về. Hắn không thích có vướng bận khi ở trên chiến trường, nhưng Vạn Mạc Quân lại nói, có vướng bận mới là điều tốt, như thế tỷ lệ sống sót có thể sẽ cao hơn, giờ ngẫm lại, câu đó cũng không hẳn sai.
Lúc ở bên ngoài, chính hắn cũng không cảm thấy mình nhớ nhung gì ai. Mãi đến khi nhìn thấy đèn lồng treo trên cổng thành Dương Thành, trước mắt hắn bỗng hiện lên một hình ảnh, là khung cảnh nàng cầm đèn lồng đứng trước cửa thùy hoa ở kinh thành năm ấy. Từ hình ảnh ấy, hắn lại nghĩ không biết giờ nàng đang làm gì, có phải đang ở nhà chờ hắn không? Quả nhiên là nàng đang đợi hắn.
Hắn không có nhiều kinh nghiệm chung sống với phụ nữ, cách duy nhất mà hắn cảm thấy tốt với nàng là làm thật tốt chuyện giường chiếu, trùng hợp sao hắn cũng thích chuyện ấy.
Tiếng nước bì bõm trong phòng dần lắng xuống.
Ở gian ngoài.
Thanh Liên bưng ấm trà vào, nhìn quanh phòng trong, thấy Hồng Phất đang đậy bát canh, khó hiểu hỏi, “Đậy làm gì vậy?” Canh còn đang nóng, không để nguội bớt thì sao ăn được?
Hồng Phất vội kéo nàng ra ngoài, tiện tay khép cửa phòng lại, vừa đi vào bếp vừa nói, “Ta thấy phải một lúc nữa mới ăn cơm.”
Thanh Liên nhướn mày, biết nàng ấy muốn nói chuyện gì, hồi trước bắt gặp còn thấy xấu hổ, còn giờ thì quen rồi, “Sáng nay Lâm ma ma còn hỏi ta, hỏi nương tử có còn uống thuốc kia nữa không.” Trước kia nương tử nói trên người khó chịu nên