Cuối cùng, chiến công giúp Dương Thành đại thắng và đánh chiếm thành trì biên giới được phân chia đồng đều, như thế thì Vạn Mạc Quân và Lý Sở thuộc quân chủ lực chắc chắn sẽ chịu thiệt, nhưng chốn quan trường xưa nay vốn vậy, nếu là mấy năm trước có thể Lý Sở sẽ nổi giận, còn bây giờ hắn đã quen với việc tìm điều tích cực từ sự bất công, ví dụ như lần này, tuy công trạng của hắn được đặt ngang với ba vị phó Đô hộ, song chiến công của rất nhiều cấp dưới vẫn được bảo toàn, quyền lực không sáng phía Đông thì cũng rạng phía Tây.
Vì quy mô trận chiến lần này rất lớn, thảm sát nặng, thương vong vô số, nên lĩnh chiến công xong là lập tức bắt tay giải quyết hậu quả. Mấy người Lý Sở và Vạn Mạc Quân trích từ tiền thưởng của mình, mỗi người một ngàn lượng bạc, không thiếu một đồng, tất cả sung vào quân công, dùng để thu xếp cho các gia đình liệt sĩ, còn khoản chi của nội phủ được phủ Đô hộ tạm thời giữ lại, dùng làm chi phí vận hành hằng ngày của phủ nha, số còn lại được phân phát như tiền trợ cấp, nhờ vậy mà càng có tiếng thơm.
Khi đấng mày râu cân nhắc tương lai của mình thì các nữ quyến cũng có suy tính riêng. Lần này Dương Thành đại thắng, nhà nhà kiếm được mặt mũi, vì thế cũng không quan tâm số bạc thưởng của nội phủ. Bởi lẽ có ai ngồi lên vị trí như chồng các nàng mà không có ít của cải, không việc gì phải mừng hay lo vì chút tiền ấy, thứ thực sự đáng giá là tặng phẩm từ kinh thành đến kia kìa. Dạo gần đây nữ quyến các phủ tạm ngưng tổ chức tiệc trà này nọ, đóng cửa lớn, vùi mình trong hậu viện tính toán các mối quan hệ xã giao của chồng.
Tiểu Thất cũng thế, suốt hạ tuần tháng Tư gần như làm ổ ở nhà kho.
Đến đầu tháng Năm khi đã thu xếp hết cho thương binh ở đại doanh, cũng vừa lúc trong nhà thu dọn cũng xong, cuối cùng cả hai cũng có thời gian rảnh ngồi ăn bữa cơm yên bình. Nhất là hắn, mấy tháng qua ăn uống ngủ nghỉ không đều độ, người gầy sọp hẳn đi, nhân mấy ngày rảnh rỗi hiếm có, phải mau mau tẩm bổ cho hắn mới được.
“Pha xong nước ép ô mai thì vào kho đục ít băng cho thêm vào, đợi ngài ấy dậy thì đưa vào phòng cho ngài ấy.” Tiểu Thất gỡ trâm cài trên đầu xuống, thay bằng chiếc trâm đơn giản hơn, hôm nay Vạn phu nhân mời nàng đi ngắm hoa, nói là muốn cám ơn nàng đã tìm bà tử cho Văn Tú, hàn huyên đến tận trưa mới về.
“Đã bảo nha đầu Mai Hương chuẩn bị rồi ạ.” Thanh Liên cười đáp, Mai Hương đến thay Mai Linh, nha đầu này vẫn dễ qua lại hơn, mặt mày linh động, không thích soi mói, chơi khá thân với nàng và Hồng Phất, “Hôm nay đến Vạn phủ có gì thú vị không?” Câu này là hỏi Hồng Phất.
Hồng Phất cười lườm Thanh Liên, biết nàng đang hỏi chuyện mẹ con nhà họ Hạ, nghe nói mấy hôm trước người của Hạ gia đã đến Lý trạch làm mai, song lại không thành, “Bọn họ cũng biết chọn thời điểm ghê, giờ tướng quân nhà ta lập được công lớn, chọn đúng lúc này đến Đông phủ làm trò.” Câu này là nói với Tiểu Thất.
Tiểu Thất lắc đầu một cách bất đắc dĩ, tháo vòng tay ra đặt vào lại trong hộp, lúc trước nàng cũng đã bảo Vạn phu nhân khuyên Hạ phu nhân một lần, nhưng người ta không chịu nghe, “Hạ tiểu thư đúng là xui xẻo.” E rằng lúc này chẳng còn danh tiếng ở kinh thành nữa.
“Không được thì không được, từ chối là đúng rồi, chẳng lẽ bên Đông phủ còn có thể làm ra chuyện kia?” Hồng Phất cảm thấy Mai thị, Triệu thị không tới nỗi ác đến vậy.
“Cảnh cáo làm răn thôi, Mai gia cũng đến Tần Xuyên ép cưới mà, liệu có thể để nhà khác ngáng chân được không.” Hạ gia lúc này đúng là tự đưa đầu vào tròng, “Cứ chờ xem, Mai gia mà không làm Hạ gia nhục mặt thì sẽ không bỏ qua đâu.”
“Nhưng dù gì Hạ lão thái gia cũng đứng đầu tỉnh Trung thư, đâu phải dễ chọc, Mai gia có gan lớn vậy sao?” Thanh Liên cảm thấy dù ngốc như mình cũng sẽ không làm chuyện mất lý trí như vậy.
Tiểu Thất mỉm cười nhìn gương, đây là chỉ ý của người nào đó, từ khi nghe nói Hạ gia có ý kết thân với mình, hắn bỗng nhiên niềm nở với Mai gia hẳn. Hắn bảo đấy gọi là “mượn đao giết người”, để Mai gia từ chối Hạ gia thay hắn, sau đó Hạ gia quay sang cắn Mai gia. Có điều vẫn có chuyện nàng chưa hiểu, không phải Mai gia vẫn luôn được Tần Xuyên che chở sao? Liệu Hạ gia có gan đốp trả không? “Cứ tùy bọn họ, dù gì cũng không liên quan đến chúng ta.” Bây giờ Ngô gia rất ngoan, lần này Ngô Gia Ấn cũng lập được chiến công lớn, nghe giọng điệu của ai kia thì chắc là đã nhìn y với con mắt khác, chỉ cần Ngô gia không tác oai tác quái, có lẽ sau này còn có thể được lợi từ hắn.
“Đúng thế đấy ạ.” Hồng Phất lấy y phục cho Tiểu Thất thay, “Lâm ma ma mới ghé đến, nói là nhà tre ở sau vườn đã trang hoàng xong, hỏi nương tử bao giờ thì đi xem.”
“Đi luôn đi.” Sẵn dịp đi xem hắn đã dậy chưa, ngủ cũng tới tận trưa rồi.
Che ô đỏ, ba người chủ tớ chậm rãi đi ra vườn.
Khu vườn bây giờ đã khác hẳn lúc các nàng mới đến, cây xanh từng cụm, rực rỡ gấm hoa, ở góc phía Nam còn có chiếc ao hình trăng khuyết, quanh ao có mấy bụi tre, phía trước là nhà tre nho nhỏ, dùng làm nơi hóng mát giải nhiệt mùa hè – lúc trước cái chỗ ấy thực sự không ra hình thù gì.
Lâm ma ma đang đứng trước rừng tre nói chuyện với vài bà tử, thấy các nàng đến thì lập tức dẫn người tới đón.
“Đang còn trưa nắng, sao nương tử lại đích thân đến đây?” Lâm ma ma nói.
“Ta đến gọi tướng quân dậy ăn trưa, thuận đường ghé xem thế nào.” Rồi nàng ngẩng đầu nhìn nhà tre, không ngờ có thể làm đến mức này, “Nhà tre dựng được đấy, ma ma thưởng cho các bà ấy đi.”
Các hầu già nghe nữ chủ nhân khen, trong lòng lấy làm phấn khởi.
“Đang phát thưởng thì nương tử đến đấy ạ.” Lâm ma ma xuôi dòng nói, “Không phải lần trước nương tử muốn đào hai luống rau sao, nương tử nhìn xem, ngay phía sau bụi tre kia kìa.” Khen người khác xong, dĩ nhiên cũng cần khoe công lao của mình.
Tiểu Thất bước đi trên đường nhỏ giữa rừng tre, quả nhiên có vài khoảnh rau ở sau khu rừng, trồng rất nhiều loại rau tươi, một màu xanh mướt rất mát mắt. Xem ra Lâm ma ma biết Mai Hương đến, bà không còn nhiều việc ở Tây viện nên tính đổi nghề, làm tốt lắm, “Ma ma thu xếp vườn sau ngay ngắn quá, nếu ma ma không thấy mệt, ta muốn nhờ ma ma giúp thêm. Bây giờ chúng ta không có nhiều người, Dương Thành lại lạ nước lạ cái, không dám mua người mới, chỉ mong mọi người gánh thêm ít việc. Lát nữa ma ma đến chỗ Hồng Phất lất đối bài rồi nhận tiền ứng, hiếm lắm tướng quân mới có thời gian rảnh ở nhà, làm gì cũng phải tốt hơn mọi khi.”
Lâm ma ma mừng ra mặt, bà sẽ dốc sức với công việc này hơn nữa, “Nương tử yên tâm, chúng tôi đều đi theo ngài, sau này cũng chỉ nghe mỗi ngài.” Khoảng thời gian qua bà đã thấy rất rõ, tiểu nương tử này hễ nghiêm túc là rất có bản lĩnh, bây giờ tướng quân đã giao luôn khố phòng cho nàng quản lý, sau này nếu sinh con nối dõi, có thế nào không ai nói trước được, dù có chủ mẫu cũng chưa chắc đã chèn ép được nàng, không bằng nhân lúc này biểu đạt lòng trung thành, sớm đi theo nàng.
Biết bà ấy muốn biểu đạt điều gì, Tiểu Thất chỉ cười không đáp, có trung thành hay không không phải nói bằng miệng là được.
Dạo xem vườn rau xong, lại ngắm nghía cảnh trí vừa được sửa sang, cuối cùng dặn dò vài câu, thấy sắp đến giữa trưa thì sực nhớ đã đến lúc phải gọi hắn dậy ăn trưa. Trên đường trở về, đúng lúc thấy hắn đi ra từ nhà hóng mát – trong vườn mát mẻ nên hắn đã ở đây mấy hôm rồi.
“Sao lại đến tận đây?” Hắn đứng tại chỗ chờ nàng đi đến.
“Trong vườn mới sửa nhà tre nên đến xem thế nào.” Nhận lấy cán ô từ tay Hồng Phất, nàng giương ô che cho hắn.
Hắn lùi một bước, không thích che ô, nam tử hán ai lại dùng thứ này.
“Ta mới từ Vạn phủ về, Vạn phu nhân tặng nhiều đồ quý lắm, từ chối không được nên đành đem về, liệu có ảnh hưởng gì không? Nếu có thì để ta chuẩn bị quà đáp lễ.” Nàng cũng không quá rõ về công việc của hắn, không thể quyết được quà nào nên nhận, quà nào không nên nhận.
Hắn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, “Trong danh sách công thành gửi lên nội phủ, tên của Vạn Mạc Quân viết lên đầu.” Đã chiếm công đầu của hắn, dĩ nhiên muốn bồi thường lại cho hắn