CỨ KHÔNG LỘ MẶT ĐÓ, LÀM GÌ ĐƯỢC NHAU.
Thời
gian dần trôi, trận động đất chẳng những không ngừng, trái lại còn mạnh
hơn. Nhưng Xuất Trần đã ổn định lại, cả sơn phái được bao phủ bởi một
quầng sáng xanh trong suốt, đại trận hộ sơn ngủ yên bấy lâu đã khởi
động. Song, tai vạ xảy ra quá nhanh, dẫu có khởi động trận pháp bảo vệ,
tổn thất mà sơn phái phải chịu vẫn chẳng ít ỏi gì.
Tu sĩ tới tấp đáp xuống, không ai còn tâm trạng tiếp tục tiệc cưới nữa,
mọi người đứng trên những nóc nhà, đài cao tạm gọi là lành lặn, kẻ lo
lắng kẻ sợ hãi nhìn về phía chân trời, chăm chú dõi theo mảng thế giới
khác đang ngày càng bành trướng kia.
Đấy là một tòa
thành hoang cũ kỹ, mới đầu chỉ là những nét mơ hồ, chốc lát sau đã chân
thật hơn, liên tục phơi ra thêm những vùng khác. Tòa thành xuất hiện
trên trời trông như ở sát bên họ, gần đến nỗi giơ tay là chạm được,
Giang Trừng có thể thấy rõ ba chữ to được khắc trên tường thành nguy
nga.
Cô không biết ba chữ nọ, nhìn kỹ lại, các công
trình kiến trúc nơi ấy cũng hơi khác với thế giới này. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Ngay sau đó, thứ xuất hiện không chỉ mỗi tòa thành mà còn cả vùng sa mạc hoang vu bao bọc lấy nó, có rất nhiều thực vật khô
héo, chỉ nhìn đám cành lá úa kia thôi đã thấy lạ, toàn những giống cây
chưa gặp bao giờ.
Trong cái thế giới mới chỉ lộ một góc rất nhỏ ấy chẳng có một loài sinh vật nào còn sống, cứ như cõi chết.
Dường như đã rất lâu, nhưng thực ra cũng chỉ già nửa tuần trà trôi qua, cơn
động đất ngừng rồi, thế giới kỳ lạ trên trời kia cũng đã dừng khuếch
trương. Thực ra nó không dừng mà chỉ chậm hơn thôi, nhưng nếu so với tốc độ ban nãy thì đúng là như đã chững lại.
Giờ thì vẫn chưa có gì xảy ra, song mảnh thế giới lặng lẽ xuất hiện giữa
trời cứ như một thanh đồ đao lúc nào cũng lập lòe bén ngót treo ngay
trên đầu mọi người, khiến họ thấp thỏm.
Là chủ ở đây, Văn Nhân Quân nghiêm nghị phân công giải quyết hậu quả, đường lối yêu
đương hơi sai nhưng đường lối làm việc của hắn lại khá ổn, dù gì cũng đã cầm chắc chức thiếu sơn chủ bao nhiêu năm, lúc này đây, hắn bình tĩnh
minh mẫn hơn khối người. Hắn đã dứt khỏi cơn hoảng hốt từ sớm, ban một
loạt các mệnh lệnh, giây lát sau, mấy mươi đệ tử chờ lệnh đã hóa thành
vệt sáng bay đi khắp nơi.
Sơn phái Xuất Trần thiệt
hại nặng nề, không chỉ Vô Định sơn mà các dãy khác cũng thế, phải trao
đổi thông tin với mọi người, phải sắp xếp nhân lực cứu trợ người bị nạn, phải xây lại các công trình hỏng hóc, phải bàn bạc xin phép mời lão tổ
đã bế quan tu luyện ra, nhiều việc phải làm đến nỗi Văn Nhân Quân chẳng
rảnh mà lo cho tâm trạng của vợ mới cưới.
Vệ Duyệt
Tâm vừa nãy còn rất mừng vui ngượng ngùng vì rốt đã lấy được người
thương, giờ thì tái mét mặt, mấy bận lảo đảo chực ngã, đang được thị nữ
dìu và đứng thừ người ở đấy.
Giang Trừng vô tình
trông thấy, lại hơi thông cảm với nàng ta, ngày cưới gặp thiên tai, thảm thật. Nhưng thiên tai là chuyện bất khả kháng chẳng trách được ai, chỉ
có thể than rằng mình xui thôi, chắc nàng ta cũng bứt rứt khó chịu lắm.
“Sư phụ, xuống đi thôi.” Phong Hữu Chỉ vỗ vỗ Giang Trừng.
Giang Trừng dõi ra xa, chợt bảo: “Ta đưa con xuống trước, con về ở yên chỗ mình hôm qua, đừng chạy lung tung.”
Phong Hữu Chỉ không có tý chút tu vi nào nghe thế, dễ dàng đoán được suy nghĩ của Giang Trừng, điềm nhiêm hỏi: “Sư phụ muốn ra ngoài xem xét tình
hình?”
“Ừ, trận động đất này ắt còn xảy ra ở nhiều
nơi, ở đây phần lớn là tu sĩ nên không đến nỗi nào, nhưng những khu vực
người phàm tập trung sinh sống ngoài kia, e rằng… khá nhiều người chết
và bị thương.” Giọng Giang Trừng hơi nặng, dẫu rõ rằng mình chưa bao giờ là kiểu người dạt dào tình thương, nhưng khi gặp thiên tai, cô vẫn phải đau lòng thay cho những sinh linh yếu ớt kia, muốn dành hết sức để giúp một phần nào. Có lẽ là vì quen với quá nhiều người lương thiện, cô đã
vô thức mềm lòng hơn nhiều.
Phong Hữu Chỉ biết mình
chẳng giúp được gì bèn ngoan ngoãn quay về, còn Giang Trừng, cô ngự kiếm bay ra khỏi sơn phái. Khá đông tu sĩ có cùng suy nghĩ với cô, một khi
có kẻ dẫn đầu thì không ít người tự động tổ đội đi chung.
Ở thế giới này, đa số những tu sĩ mà Giang Trừng đã gặp đều chính trực
ngay thẳng, hiếm thấy đấu đá tranh giành nhau, rất nhiều người, đặc biệt là các tu sĩ danh môn chính phái còn chẳng tiếc ban phát thiện chí của
mình, trên đường từ Dung Trần đến Xuất Trần, cô gặp không ít tu sĩ cũng
lặng lẽ giúp nạn dân như cô.
Càng có tài thì vai càng trĩu, khá nhiều tu sĩ thấu tỏ điều này, vì thế, Giang Trừng rất thích giao du với họ.
Thị phường bên ngoài Xuất Trần sạt một vùng lớn, đã có đệ tử của sơn phái
đứng ra giữ trật tự, cũng có tu sĩ tự động tìm kiếm những tu sĩ cấp thấp sơ ý bị vùi dưới đất.
Giang Trừng liếc qua, ngự kiếm bay đến nơi xa hơn.
Đấy là địa ngục thảm thiết, rên rỉ đau đớn rền vang, nỗi tang thương và
kinh hoàng ngập tràn trong tiếng thét. Giang Trừng nhớ lại lúc mình đi
ngang, đây vẫn còn là một tòa thành khá sầm uất của người phàm, là một
trong số hiếm các nơi không bị hủy hoại bởi tai kiếp, nhưng giờ, nó vẫn
không thể tránh khỏi kết cục chung.
Có tu sĩ đáp
xuống giúp đỡ, Giang Trừng lại tiếp tục tiến tới. Băng qua từng tòa
thành một, cuối cùng chỉ còn mỗi Giang Trừng là vẫn lao đi, đến tận khi
Phạn âm như đến từ thiên đường vang vọng bên tai, cô ngổn ngang ngừng
phắt kiếm, tỉnh táo lại.
Ngự kiếm giữa trời, Giang
Trừng thấy một cột sáng ấm áp như xông đến tận tầng không trong ngôi
thành xa kia, tiếng Phạn du dương liên tục khuếch đại cột sáng, cuối
cùng quầng sáng bao phủ tứ bề, lan đến từng góc khóc lóc khổ đau. Âm
thanh xa xăm nhưng lại như kề cận bên tai.
Dù ở xa
đến thế, dù bao nhiêu âm thanh hòa vào nhau như vậy, kỳ lạ thay, Giang
Trừng vẫn có thể nhận ra giọng của Thanh Đăng đại sư. Bình thản, từ bi
khôn cùng.
Giang Trừng đón lấy hạt sáng bềnh bồng
trước mắt, đầu ngón tay ấm áp dịu dàng, ngay sau đó, bóng ma áp lực phát sinh từ sự đồng cảm vơi đi nhiều.
Mong mỗi một linh
hồn đang vật vã giữa cõi đời này có thể thanh thản rời đi, nguyện người ở lại không lụi tàn hy vọng, luôn nhớ về người đã khuất, an lành sống
tiếp. Những hòa thượng này, đúng là… khiến người ta cảm thương.
Giang Trừng cười, xoay đầu bay đến một tòa thành khác gần đấy. Mỗi người đều mang trọng trách riêng mình.
Tần tảo ba ngày bên ngoài, cuối cùng, Giang Trừng đã bị hàn ngọc tử yên bài giắt bên eo bất thình lình lóe sáng kéo về sơn phái Xuất Trần. Hàn ngọc tử yên bài là lệnh bài của đệ tử dãy Bạch Linh, nó phát sáng có nghĩa
là người đứng đầu, sư phụ Bạch Nhiễm Đông nhà cô đang triệu tập đệ tử.
Xem ra, đúng như đồ đệ bảo, sư phụ cô vẫn sẽ đến Xuất Trần, nhưng không
phải để quậy mà là tiếp viện. Dù gì Xuất Trần và Dung Trần khăng khít
với nhau như chị em bạn dì đã lâu, giờ Xuất Trần gặp hạn lớn, Dung Trần
ắt chẳng thể nào để mặc.
Giang Trừng đoán rằng Dung Trần sẽ cử người
đến, chỉ không ngờ đấy là sư phụ mình.
Về đến núi Vô Định, Giang Trừng quả đã trông thấy nàng sư phụ cứ hễ ra
ngoài là phông bạt lộng lẫy nhà mình. Nhưng giờ phút này, nàng chẳng có
tự giác của người làm chủ một dãy hệ, nghịch ngợm kéo băng gạc quấn trên tay đồ đệ cô, còn Phong Hữu Chỉ thì liên tục thụt lùi, yếu đuối nhẫn
nhịn biết bao. Giả vờ cả đấy.
Giang Trừng: “Sư phụ, đừng mới tới đã ăn hiếp đồ đệ con chứ.”
Bạch Nhiễm Đông rút tay về nhìn sang Giang Trừng, quan sát cả người cô một
lượt, thấy không gãy cánh cụt chân mới cười hô hố: “Ai mà ngờ thế hệ
này, Trừng Trừng lại là đệ tử đầu tiên nhận đồ đệ chớ.”
“Nhưng Trừng Trừng à, tu vi của con thấp như vậy, nhận đồ đệ không ngượng hả?”
Giang Trừng điềm nhiên cười: “Không ạ.”
“Con chọn đồ đệ kém hơn sư phụ nhiều.” Bạch Nhiễm Đông chê.
Giang Trừng hùa theo, vô cùng đồng ý: “Đương nhiên, kiếm được một đồ đệ tốt như con mà dễ à?”
Bạch Nhiễm Đông nhướng mày, “Xa cách vài ngày, rửa mắt nhìn lại, Trừng Trừng lẻo mép hơn nhiều rồi.”
Giang Trừng thật thà đáp: “Võ tay đã chẳng thắng, không thể thua cả võ mồm được.”
Bạch Nhiễm Đông vui vẻ bảo: “Xem ra các sư tổ ở hắc thất dạy con thành tài rồi nhỉ ~”
Giang Trừng không cười nữa, lùi sau một bước, nghiêm ngắn hành lễ: “Bái kiến
sư phụ, nay đệ tử Giang Trừng nhận Phong Hữu Chỉ làm đại đồ đệ dưới
trướng, Người cho phép Phong Hữu Chỉ gia nhập dãy Bạch Linh ta chăng?”
“Chuyện cũng đã rồi, giờ còn dám chường mặt ra hỏi ta?” Bạch Nhiễm Đông tặc
lưỡi, rút sợi chỉ mảnh màu trắng dạo trước đã dùng dể kiểm tra tư chất
Giang Trừng ra, nhanh nhẹn buộc cổ tay Phong Hữu Chỉ, “Ta phải xem tư
chất cái đã, đồ đệ không thể nào quá kém được…”
Chưa
dứt lời, nàng đã ngó sang Giang Trừng tỉnh bơ bên cạnh, kinh ngạc, “Con
có biết đồ đệ nhà mình có tư chất kém đến nỗi ngàn năm hiếm thấy không?
Nói thẳng ra là hoàn toàn không tu luyện được, con nhận gã làm đồ đệ chi vậy? Tiêu chuẩn ‘độc lạ’ quá nhẩy?”
Giang Trừng đáp: “Nhưng sư phụ ới, đồ đệ nhà con biết kiếm linh thạch, cược mười thắng chín.”
Bạch Nhiễm Đông cất chỉ trắng đi, xoay sang đưa hàn ngọc tử yên bài cho
Phong Hữu Chỉ, hiền lành vỗ vai gã, “Sau này con chính là đệ tử của dãy
Bạch Linh mình rồi, đừng e dè quá, sư bá sư tổ toàn người tốt bụng thôi, có vấn đề gì cứ nói sư phụ con, bị ai bắt nạt mà sư phụ con không địch
lại được thì cứ tìm các sư bá, đứa nào cũng trâu bò cả.”
Giang Trừng: Chẳng những trở mặt nhanh mà còn ưa đì đồ đệ như ngày nào.
Bạch Nhiễm Đông: “Thực ra thì người đứng đầu dãy hệ chẳng can gì đến chuyện
nhận đồ đệ đâu, chỉ cần không phải ma là được, vừa nãy sư phụ đùa con
thôi hà.”
Giang Trừng: “Vầng.”
Bạch Nhiễm Đông: “Nhưng dãy Bạch Linh chúng ta, đệ tử đầu tiên ai nấy thu
nhận đều không bình thường cả, coi như con đã kế thừa truyền thống thành công rồi đó.”
Giang Trừng: “Vầng.”
Bạch Nhiễm Đông phông bạt xong, rốt cũng đã dẫn vào mục đích chính: “Chừng
nào Phong Phong mới đưa ta đi coi màn cược mười thắng chín của nó đây?”
Giang Trừng nhìn ngang ngó dọc, không thấy đại sư huynh – người có thể ngăn
sư phụ lại, mới hỏi: “Sư phụ, sư huynh đâu ạ? Anh ấy không đến?”
“À, nãy Văn Nhân Quân tới, Linh Linh đã đi hàn huyên với hắn rồi, chắc chưa xong.” Bạch Nhiễm Đông cười ranh ma, thổi thổi móng tay đỏ tươi của
mình.
Giang Trừng âm thầm mặc niệm cho thiếu sơn chủ
Văn Nhân Quân, sư huynh ác độc nhà mình chắc hem đến nỗi giết luôn người ta đâu ha?
“Trừng Trừng đừng chuyển đề tài, tối nay
mình dắt Phong Phong tới sòng bạc để sư phụ coi thử nhé!” Bạch Nhiễm
Đông bừng bừng hào hứng.
“Sư phụ, rốt cuộc thì Người
tới đây làm gì vậy?” Giang Trừng trợn mắt liếc đồ đệ Ảnh đế cúi đầu lặng lẽ giả vờ yếu đuối bên cạnh, bất lực hỏi.
Bạch Nhiễm Đông chìa tay, “Chủ yếu là để cười nhạo tên Văn Nhân Quân thánh nhọ
kia, rồi tiện thể thực thi nhiệm vụ mà môn phái đưa ra, giúp đỡ xây dựng lại Xuất Trần sơn phái.”
Sư phụ tùy hứng nhà cô rõ
đã đảo chính hoán phụ, lần đầu tiên cô gặp một người mặt dày tới mức
đường hoàng thế này. Giang Trừng không đỡ nổi sư phụ, đành đồng ý.
“Sư phụ, Người có biết kia là gì không?” Giang Trừng chỉ mảng thế giới vẫn luôn treo trên đầu kia.
Bạch Nhiễm Đông chậm rãi liếc sang, “Ai mà biết, đó không phải chuyện mà bọn tu sĩ quèn như mình cần lo, Xuất Trần sơn phái là nơi đầu tiên xảy ra
hiện tượng này, sự việc nghiêm trọng nhự vậy, chắc lão tổ của các môn
phái lớn sẽ xuất quan tới đây mở Hội nghị Thiên Cơ ngay ấy mà.”
Giang Trừng biết Hội nghị Thiên Cơ là gì, hễ cõi tu chân xảy ra vấn đề gì
nghiêm trọng, đại biểu các môn phái lớn sẽ họp lại bàn bạc với nhau, tìm cách giải quyết. Cả cõi tu chân, người có tư cách tham gia Hội nghị này không quá một trăm và chí ít cũng phải là nhân vật tầm cỡ sư tổ, căn cứ vào mức độ nghiêm trọng của vấn đề, có khi đến cả các đại năng tị thế
tu luyện đã lâu cũng sẽ xuất hiện, là Hội nghị cao cấp nhất của cõi tu
chân.
Chỉ riêng việc phải mở hội nghị Thiên Cơ thôi đã rõ chuyện lần này không nhỏ, Giang Trừng bất giác cau mày.
Ấn đường chợt mát lạnh, nếp nhăn giữa mày bị ai đó chọc vào, Giang Trừng ngẩng đầu nhìn sư phụ tươi cười thu tay lại.
Bạch Nhiễm Đông như chẳng hề quan tâm đến nguy hiểm kề cạnh, cười bảo: “Tới
đấy mình chờ kết quả là được, quan tâm chi nhiều, để ý quá coi chừng sa
đọa. Con mới tý tuổi đầu, lông tóc chưa mọc hết đã học đòi âu sầu, mà kể cả có gì đó xảy ra thật thì sư phụ cũng sẽ chắn trước người đám nhóc
tụi con, lo gì.”
Lần đầu tiên Giang Trừng cảm thấy an toàn vì mình có sư phụ, nhưng nói thì nói vậy, tới đó nàng thực sự sẽ
bỏ thói đày đọa dìm hàng đồ đệ ư? Giang Trừng không tin.