"Mấy năm nay em sống thế nào? Có vẻ
ổn lắm nhỉ." Văn Nhân Quân dịu dàng hỏi, một bên má bầm tím vẫn chẳng
thể lấn át nổi khí chất của hắn.
Bạch Nhiễm Đông ngồi đối diện hắn, mệt mỏi ngáp dài, qua quýt đáp: "Ổn
lắm, ổn hơn huynh, ít ra cũng đã lên chức chưởng sơn, không như huynh,
lăn lộn bấy lâu vẫn chỉ là thiếu sơn chủ."
Văn Nhân Quân lờ đi lời giễu của nàng, mỉm cười khe khẽ, đôi mắt chất
chứa nhung nhớ đắm say khóa chặt vào dáng hình ấy, không rời một phút
giây. Bạch Nhiễm Đông trước mặt đây từ lâu đã không còn là tiểu muội
muội trong hồi ức của hắn, mà ngày càng ưu tú đằm thắm hơn. Nàng là thế, chưa bao giờ gục ngã bởi bất cứ thứ gì, chỉ có ngoại hình là thay đổi,
không còn non nớt ngây ngô mà như một đóa hoa đương độ khoe sắc, kiều
diễm khôn nguôi. Nhưng tính cách vẫn mãi như trước kia, kiêu hãnh và tự
tin.
Vẫn thu hút lấy hắn tựa thuở nào.
Bạch Nhiễm Đông như không biết hắn đang ngắm mình, thong thả đường hoàng nhấp trà, sau đó nhíu mày chê bôi, gạt chén trà sang bên.
"Nhiễm... Bạch sơn chủ, trà này không vừa miệng em à? Ta nhớ em trước
đây rất thích vị này." Văn Nhân Quân vừa dứt lời đã thấy một thiếu niên
tầm mười hai mười ba tuổi khoác áo ngoài của Bạch Nhiễm Đông, buông lơi
mái tóc đen dài bước ra từ phòng nàng.Read more…
Đường mi nét mày tuyệt sắc của thiếu niên đánh mạnh vào lòng người,
khoác thêm áo ngoài lộng lẫy của Bạch Nhiễm Đông lại tôn lên nét tuấn
tú, gương mặt hòa cùng khí chất lạnh nhạt ai nấy đắm say, nhưng ánh mắt
ấy lại khiến đáy lòng lạnh lẽo.
Văn Nhân Quân biết thiếu niên này tên Bạch Linh, là đại đồ đệ mà Bạch
Nhiễm Đông yêu thương nhất, lại còn là yêu tu, năm xưa Bạch Nhiễm Đông
vì nhận cậu làm đồ đệ mà đã ầm ĩ một trận ở sơn phái Dung Trần, có lẽ cả cõi tu chân đều biết. Văn Nhân Quân nắm rõ chuyện về Bạch Nhiễm Đông
hơn người khác, ví như hắn biết, cặp sư đồ này thân mật quá mức bình
thường.
Nghĩ đến đây, trong một tích tắc nào đó, đôi mắt dịu dàng của Văn Nhân
Quân nặng nề sa sầm hẳn. Trước đó hắn chỉ mới nghe đến cái tên Bạch
Linh, hôm qua là lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà đã trông thấy sát ý và một chút... ghen tỵ hiển hiện nơi đáy mắt cậu ta. Nhận ra điều này, Văn
Nhân Quân thầm lấy làm vui vẻ.
Nhưng liền sau đó hắn lại không vui nổi nữa. Vì Bạch Linh áo quần xốc
xếch đi tới, duỗi tay khoác lấy cổ Bạch Nhiễm Đông từ phía sau, dụi đầu
vào hõm cổ hít một hơi dài rồi hôn lên má nàng, chất giọng khàn kề cận
vành tai, như thể chốn không người, "Sư phụ dậy sớm thế này, Người không ở bên, đồ nhi không ngủ được."
Nhìn vẻ mặt bình thản quen thuộc của Bạch Nhiễm Đông là biết họ thường
thân mật như vậy, Bạch Nhiễm Đông cũng dung túng cậu đồ đệ này như tin
đồn, nàng cưng nựng ve vuốt mái tóc dài của thiếu niên, vẻ xa cách và
thờ ơ khi đối mặt với Văn Nhân Quân biến thành yêu thương vô vàn, "Linh
Linh chưa đẫy giấc, lát nữa sư phụ sẽ lại về ngủ cùng con nhé."
Văn Nhân Quân trông thấy thiếu niên với đôi mắt đỏ thẫm u tối, mi mày
lạnh nhạt vùi đầu nơi hõm cổ Bạch Nhiễm Đông, vân vê từng ngón tay dài
trắng nõn của nàng, nhìn hắn bằng ánh mắt giễu nhại đầy ác ý. Văn Nhân
Quân thản nhiên nhìn cặp sư đồ đối diện, vẻ mặt không đổi nhưng đáy mắt
lại sâu hơn nhiều.
Lúc đưa đồ đệ đến gặp sư phụ, Giang Trừng đã được chiêm ngưỡng bãi chiến trường đẫm máu giữa ba người như vậy đấy. Chỗ đứng của cô vừa khéo lại
nhìn thấy nụ cười dành cho Văn Nhân Quân của anh cả hung tợn trước giờ
vẫn luôn vô cảm nhà mình, người mặt đơ mà nở nụ cười, lại còn là nụ cười dày đặc ác ý kiểu "tao giết mày nè" là một cảnh quá ư rúng động, ai
thấy cũng phải nổi da gà.
Giang Trừng phút chốc muốn xoay người rời bước, chờ anh cả bình tĩnh xíu rồi quay lại. Nhưng tiếc thay sư phụ nhà cô lại trông thấy cô rồi, nàng ta tức thì hai mắt lấp lánh, cao giọng gọi: "Phong Phong, tới đây với
sư tổ nào, hôm nay sư tổ dắt con ra sòng bạc to chơi thử nhé!"
Phong Hữu Chỉ - Ảnh đế băng gạc ăn ngày càng nhiều vẫn không béo phì
đứng sau lưng Giang Trừng cười kín kẽ, vờ ngượng ngùng chào hai người:
"Sư tổ, đại sư bá."
Giang Trừng không nhìn đồ đệ nhà mình, mắt trông mũi mũi ngó tim, ai
trong đây cũng già gấp mấy lần cô, để tránh trường hợp bị lôi vào cảnh
kỳ cục khó xử thì thôi câm mồm là chuẩn.
"Bạch Nhiễm Đông!" Lại một giọng nữ ngập tràn giận dữ vang lên, một
người phăm phăm xông vào tiểu viện, ngoài Vệ Duyệt Tâm - vợ mới cưới của Văn Nhân Quân thì còn ai trồng khoai đất này.
Kể ra thì cái cô Vệ Duyệt Tâm này cũng đen đủ đường, ngày cưới thì thiên tai, lúc vốn phải động phòng thì chồng lại bươn chải giải quyết hậu
quả, ba ngày nay chẳng thấy tăm hơi đâu, nếu chỉ thế thôi thì không sao, dầu gì cũng là chính sự, nàng nhịn bao nhiêu năm như thế cũng chẳng
tiếc đợi thêm vài hôm, nhưng ai ngờ ngay lúc này đây Bạch Nhiễm Đông lại xuất hiện.
Bạch Nhiễm Đông vừa tới, Văn Nhân Quân đã lập tức buông hết mọi việc đến thăm ả, cứ như muốn nói thẳng với nàng rằng, trước đó hắn bận đến nỗi
không có thời gian gặp chỉ là do hắn không quan tâm đến nàng. Vệ Duyệt
Tâm cảm thấy mình như bị tát một cú thật mạnh, vừa thảm hại vừa đau khổ.
Nàng biết năm xưa mình làm thế là không đúng, Văn Nhân Quân và Bạch
Nhiễm Đông có hôn ước, nhưng nàng thích Văn Nhân Quân, thế mới nhân lúc
Vô Định sơn tổn thương nặng nề bảo cha ép họ bỏ hôn ước với dãy Bạch
Linh để đính hôn với mình, còn cố ý hôn Văn Nhân Quân lúc Bạch Nhiễm
Đông đến tìm hắn. Nàng chia rẽ hai người nhưng không hối hận, nàng nghĩ
chỉ cần mình đối tốt với Văn Nhân Quân, một thời gian sau hắn sẽ quên
Bạch Nhiễm Đông, nhìn nhận ưu điểm của nàng.
Nhưng đã bao nhiêu năm như thế, Văn Nhân Quân vẫn chỉ mãi dõi theo Bạch
Nhiễm Đông! Dẫu Bạch Nhiễm Đông không màng đến, hắn vẫn chưa từng quên
ả! Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng bấy nhiêu năm, người luôn kề cận Văn Nhân Quân là nàng cơ mà! Văn Nhân Quân vẫn luôn đối tốt với nàng, ai nấy đều cho rằng vị hôn phu này thật lòng yêu thương nàng, nhưng Vệ Duyệt Tâm
biết không phải thế, nàng từng thấy ánh mắt dành cho Bạch Nhiễm Đông của Văn Nhân Quân, hắn chưa từng nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy.
Bao nhiêu năm qua, Vệ Duyệt Tâm vẫn luôn chờ Văn Nhân Quân từ bỏ, cuối
cùng đã chờ được đến ngày hắn đồng ý thành hôn với mình, nàng tưởng rằng mình đã thành công, nhưng giờ đây, nàng mới đau khổ nhận ra bản thân
chỉ đang lừa mình dối người. Khoảnh khắc đấy, nỗi giận dữ, bất cam và
ghen ghét trong lòng bùng nổ ngay khi nghe tin chồng mình đến thăm Bạch
Nhiễm Đông.
"Bạch Nhiễm Đông! Sao mi lại đến đây! Sao mi lại đến phá tan mọi thứ của ta thế này! Sao mi không chết quách đi!" Vệ Duyệt Tâm quát dài, vứt cả
hình tượng. Bạch Nhiễm Đông chưa làm gì, Bạch Linh đã mặt lạnh phi sang
một sợi lông vũ đen.
Bạch Nhiễm Đông thở dài bắt lấy nó, tiện tay cài lên tóc Bạch Linh, "Đừng nghịch."
Rồi nàng xoay sang Văn Nhân Quân, "Phu nhân
nhà huynh có vẻ đã mệt lắm rồi, huynh đưa nàng ấy về nghỉ ngơi đi nhé."
Văn Nhân Quân đứng dậy, trông thì như dìu Vệ Duyệt Tâm chứ thực ra đang
ngăn hành động công kích Bạch Nhiễm Đông của nàng ta lại. "Nàng mệt rồi, đầu óc cũng mơ màng cả, về nghỉ cho khỏe nào, đừng gây chuyện nữa."
Giọng hắn vẫn dịu dàng như trước, vừa chạm vào đôi mắt đỏ ngầu của nàng
ta, Vệ Duyệt Tâm đã mềm nhũn ngã vào lòng hắn.
"Hôm nay đúng là thất lễ, ta xin cáo từ, Nhiễm... Bạch sơn chủ, mong em nán lại ít lâu, dịp tới mình lại ôn chuyện sau."
Trong lúc được Văn Nhân Quân bế đưa về, Vệ Duyệt Tâm đã tỉnh, nàng ta
run bần bật bấu lấy chéo áo của hắn, Văn Nhân Quân nhận ra bèn dừng lại, đưa tay nâng mặt, nhìn thẳng vào mắt nàng, cười bảo: "Giờ thì biết sợ
rồi? Duyệt Tâm, nàng hẳn đã biết ta không thích ai hư hỏng trái lời, bao nhiêu năm nay chẳng đã rất ngoan rồi, sao lại?"
Thấy thái độ này của Văn Nhân Quân, vẻ sợ hãi đong đầy đáy mắt Vệ Duyệt
Tâm, nhưng nỗi si mê vẫn lấn át tất cả, lệ tuôn đẫm má, nàng ta khóc lóc khẩn cầu: "Tại sao chàng vẫn không đếm xỉa đến thiếp cơ chứ."
Văn Nhân Quân đặt nàng xuống, miết má nàng đầy dịu dàng yêu thương, thay nàng lau đi vệt nước mắt, sẽ giọng, "Duyệt Tâm, ngoan ngoãn quay về,
đừng để ta phát hiện nàng lại đến gặp Nhiễm Nhiễm, biết chưa? Bằng không ta sẽ nổi giận, nàng đâu muốn thấy ta nổi giận, nhỉ."
Như nhớ đến chuyện gì đó, Vệ Duyệt Tâm run bần bật, xám ngoét mặt mày, nước mắt lại giàn giụa hơn.
Khách không mời đã về, hai cặp sư đồ trong viện hòa thuận vô cùng, cặp
thì nghĩa cô trò trong sáng, cặp thì tình sư đồ "trong tối". Giang Trừng sắp hết chịu nổi sư phụ và sư huynh rồi, này, túm túm áo lại được
không? Mấy chuyện này về phòng hẵng làm, được không?
May mà những hành động chẳng lời nào miêu tả nổi không tiếp diễn nữa, sư phụ kéo bàn tay lộn xộn của sư huynh ra, nai nịt gọn gàng, mặt mày tỉnh bơ bảo cô trò Giang Trừng ngồi đối diện: "Ban nãy nói tới đâu rồi nhỉ?
À, Phong Phong, tới sòng bạc với sư tổ và đại sư bá đi, muốn thắng bao
nhiêu cũng được, sư tổ bảo kê con! Còn Trừng Trừng, con lo mà lịch luyện tiếp đi, sư phụ sẽ chăm sóc đồ đệ nhà con thật tốt."
Giang-Trừng-bị-bỏ-rơi ngó sư phụ và sư huynh thay quần áo đổi ngoại
hình, lại còn nén tu vi xuống cảnh giới thấp hơn, dắt Phong Hữu Chỉ cũng đã thay đồ ra ngoài, vừa nhìn đã biết việc họ sắp làm chẳng lương thiện gì.
Giang Trừng so vai, cũng cầm kiếm gỗ rời đi. Sư phụ đưa đến khá nhiều đệ tử dãy Bạch Linh vì cho rằng đây là lúc thích hợp để huấn luyện đệ tử,
do đó, Giang Trừng bèn dắt một đội ra ngoài giúp đỡ các tòa thành bị
thiệt hại nặng.
"Giang sư thúc, thú khứu thử phát hiện ở đây có hơi thở của người sống!"
"Tốt, mọi người khoanh vùng lại nào."
"Giang sư thúc, đã tìm được vài người còn sống bên kia."
"Mảnh đất trống phía tây thành đã đầy người rồi, bắc thêm vài cái lán
nữa đi. Đệ tử đi mua lương về chưa? Mấy đứa đi xem thử." Giang Trừng
nghiêm mặt, hạ lệnh đâu ra đấy.
Làm được một lúc, Giang Trừng leo lên một đống đổ nát cao, nhìn ra những dãy nhà hoang tàn xung quanh, ngửi mùi máu nhạt lẫn trong không khí,
mặt mày kiên nghị. Cô ôm kiếm đứng đấy một lúc, nhận ra Phạn âm thường
vẫn vang vọng vào giờ này lại không cất lên nữa.
Chắc bọn đại sư đã sang nơi khác rồi? Cũng chẳng phải ở đây mới bị thiên tai, nghe nói mấy ngày nay, lác đác vài nơi liên tục xuất hiện tình
trạng này.
Gió chiều đưa tiếng khóc than đến, Giang Trừng đạp kiếm bay về hướng mặt trời lặn, cuối cùng dừng lại trên một tòa tháp cao. Sau cơn động đất,
tòa tháp này đã nứt rạn nhưng vẫn vững vàng một cách kỳ lạ, Giang Trừng
ôm kiếm ngồi ngay rìa tháp, ngơ ngẩn dõi về thế giới mờ ảo trên bầu trời sơn phái Xuất Trần phía xa.
Xa xăm nhìn lại, mặt trời vẫn chưa xuống núi, ánh nắng ấm áp phủ lên
người cô, áo quần lộng gió, tóc dài tung bay. Cô lẻ loi ngồi đấy, tuy
không rõ biểu cảm nhưng dáng hình lại khiến người ta cảm thấy cô độc,
dẫu đang ở đây vẫn chẳng thuộc về nơi này.
"Thiếu cảnh giác thế này, đúng là phụ công dạy dỗ của các sư tổ mà."
Giọng nói quen thuộc một cách lạ kỳ vang ngay bên tai Giang Trừng, cô
bừng tỉnh lại, song chưa kịp phản ứng đã bị người đến sát sau lưng từ
bao giờ kia đẩy xuống tháp.
Giang Trừng xoay người trên không, mũi chân nhấn lấy hiên nhà, mượn lực
bay lên. Nhưng lực hút như bàn tay khổng lồ chẳng rõ xuất hiện từ đâu đã kéo cô vào một không gian kỳ lạ.
Giang Trừng choáng váng đứng dậy, cảnh giác siết chặt thanh kiếm gỗ
trong tay, ngẩng đầu quan sát tứ phía, cô lập tức nhìn thấy hai chữ
Thiên Cơ to được viết theo lối cổ đang trôi lơ lửng gần đấy.
Giang Trừng nhớ ngay tới Hội nghị Thiên Cơ được tổ chức để lão tổ đại
năng các cấp họp bàn giải quyết đại sự mà sư phụ nhắc đến hôm qua. Nói
mới nhớ, giọng điệu của người đẩy cô xuống tháp y hệt cái lão sư tổ gợi
đòn, suốt ngày léo nhéo bên tai cô ở hắc thất dạo trước.
Cô đã bảo mà, sơn phái Dung Trần cơ man là người chỉ biết ăn no rững mỡ
thôi! Lão sư tổ ấy kéo một con tép như cô vào đây làm gì! Giang Trừng
hơi hơi muốn bùng nổ.
"Ồ? Ai lại cho lõi con tu vi thấp thế này vào đây nhỉ?" Một giọng nam uy nghiêm với áp lực khủng khiếp vồ lấy Giang Trừng.