Ngụy Hoa, Ngụy Mộc mấy người gật đầu, Ngụy Hồng còn đang thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm ta.
Nàng nhìn chằm chằm vào ta một lúc, đến bên cạnh ta, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ta và nói: "Mọi người nói rằng ngươi đã trở nên rất đẹp, ta không tin, không nghĩ rằng nó là sự thật." Ngụy Hồng nhìn chằm chằm ta hỏi: "Ngụy Chi, sao ngươi chỉ cần tẩy hồng trần cặn bẩn liền biến hóa lớn như vậy? Có phải Tiên sứ đã cho ngươi vật tốt hay không? "
Ta đối mắt với mấy người trông mong nhìn tới, lắc đầu, cong mắt cười nói: "Không đâu, hắn mới không cho ta thứ tốt." ngược lại hạn chế một đống lớn.
Mấy người kia cũng không tin, Ngụy Hồng lại nói: "Ngụy Chi, ngươi bây giờ thật sự là thay đổi, bản thân có chỗ tốt, cũng không muốn người khác cũng có được.
"
Nàng nhìn chằm chằm vào mặt ta, một lát sau đó hét lên: "Nghe nói ngươi thậm chí không nhận mẫu thân và đệ đệ, có điều này không?" lúc này giọng điệu của nàng trở nên nghiêm khắc.
Ta nhìn nàng một cách kỳ lạ và nói, "Ngươi làm sao vậy?Tại sao giống như rất tức giận? "
Mặt Ngụy Hồng đều cứng lên, nàng đề cao thanh âm nghiêm nghị nói: "Ngụy Chi, ngươi vừa mới vào Tiên môn, cũng không cần thân nhân của ngươi, ngươi như vậy chẳng lẽ không quá đáng sao? "
Lời nói của Ngụy Hồng khiến mọi người bốn phía nhìn ta.
Ta bĩu môi, lười để ý tới Ngụy Hồng, xoay người rời đi.
Ngụy Hồng vội vàng đuổi theo, nàng ở phía sau ta hét lớn: "Ngụy Chi, một người không thể chỉ nhìn phía trước không nhìn về phía sau, ngươi hiện tại tuy rằng vào Tiên môn, nhưng ai biết ngươi có thể đi được bao xa? Ngươi như vậy không cần lục thân(người thân), sẽ có báo ứng! "
Ngụy Hồng la hét, dẫn càng nhiều người vây quanh nhìn ta.
Ta đột nhiên tức giận.
Vì thế ta dừng bước, trừng mắt nhìn Ngụy Hồng không cao hứng nói: "Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta đã sớm nói, một trăm lượng hoàng kim kia đều không ở trên người ta, ta toàn bộ trả lại cho Tiên sứ.
Ngoài ra, những gì mẫu thân ngươi và mẫu thân ta nói ngày hôm đó, ta đã nghe.
Các ngươi đừng hòng lừa ta trở về, để cho ta gả cho nam nhân xấu xí lớn tuổi bị liệt nào đó thích ngược đãi thê thất, hừ! "
Lần này, người quan sát chung quanh chỉ trỏ Ngụy Hồng.
Ta nhìn thấy nàng đỏ mặt, nhìn biểu tình của ta càng thêm phẫn nộ, không khỏi quay đầu bỏ chạy.
Bị Ngụy Hồng quấy rầy như vậy, ta không còn tâm tình chơi đùa nữa, liền chạy về Thanh Bích Sơn.
Nào biết, ta vừa mới đi tới dưới chân núi Thanh Bích, liền gặp phải một đại sóng người, ta đứng ở bên đường, nhìn đám người Ngụy tam tiểu thư Ngụy Tứ tiểu thư hạo hạo đi tới.
Ngụy tứ tiểu thư là người đầu tiên nhìn thấy ta.
Ngay lập tức nàng nhướng mày và lộ ra một nụ cười cổ quái, chiếc xe ngựa hướng ta đi đến.
Đến trước mặt ta, Ngụy Tứ tiểu thư cúi đầu nhìn ta, nói: "Nghe nói ngươi có một ít chỗ tốt của họ Viêm kia, lúc này mới biến hóa lớn như vậy? "
Nàng đánh giá ta từ trên xuống dưới, cười nhạo: "Đáng tiếc vịt chỉ là vịt, ngay cả khi thay đổi một bộ lông, dáng vẻ nhìn vào người vẫn là rụt rè sợ hãi, vẫn là một con vịt." "
Nàng nói cao hứng, ngữ khí càng thêm đắc ý, "Ta nói cho ngươi biết vịt con, hậu đài của ngươi đã đi rồi, về sau a, ngươi cũng đừng đắc ý nữa! "
Hậu đài nào đã biến mất?
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ngụy Tứ tiểu thư, khó hiểu hỏi: "Ngươi nói ai đi rồi? "
Ngụy tứ tiểu thư nâng cằm lên cao, thương hại nhìn ta, cũng không trả lời.
Ngược lại phía sau đi ra một thiếu niên đồng môn, hắn hướng về phía ta nói: "Viêm Việt xử sự không đúng, làm cho Tiên tôn tức giận, Tiên tôn đã thu hồi sứ lệnh của Viêm Việt, để cho hắn trở về Thượng giới, hiện tại phái tới dạy chúng ta, là Vu Mộc Tiên sứ.
"
Cái gì?
Ta không tin điều đó!
Ta ngây người một hồi, nghe thấy tiếng cười của bọn họ càng lớn, lập tức bất chấp, chân vừa nhấc lên liền chạy lên núi.
Khi ta chạy xa, ta còn nghe được thanh âm Ngụy tứ tiểu thư đề cao, "Ngụy Chi, mẫu thân ngươi kiện ngươi đắc thế liền bất kính trưởng bối không nhận lục thân, vụ án kia đã nộp tới trước mặt bệ hạ! "
Thanh âm Ngụy Tứ tiểu thư vừa dứt, mấy tiếng cười vang lên liền truyền tới.
Chỉ chốc lát sau, ta thở hồng hộc bò lên Thanh Bích sơn, ta vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cây cối tươi tốt quen thuộc kia, thế nhưng, đập vào mắt cũng chỉ có cây cối tươi tốt, Tiên cung lớn như vậy, nó không thấy đâu.
Tiên cung đã biến mất!
Ta ngơ ngác đi về phía vị trí Tiên cung.
Đi tới nơi Tiên cung chỗ cũ, ta ôm hai tay dựa vào một gốc cây nỉ ngồi xuống, từng đợt gió núi từ sau lưng ta thổi tới, hồn nhiên là rét lạnh nói không nên lời.
"Tên lừa đảo!"
Ta nghẹn ngào trong sự ghét bỏ, "Tên lừa đảo! Tên lừa gạt! Đã nói là phải chiếu cố ta, nói để cho ta thị tẩm...!Tên đại lừa gạt!"
Cũng không biết tại sao, từ sau khi gặp được Tiên sứ ở nơi đầm sâu hậu sơn này, ta đối với Tiên sứ có một loại ỷ lại không nói nên lời, ta thích ở nơi có hắn, thích ngẫu nhiên quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh tôn quý bức người kia, loại cảm giác ỷ lại này, thậm chí vượt qua nỗi sợ hãi muốn thị tẩm.
Ta không thích nhất là như vậy, rõ ràng ngắn như vậy liền phải tách ra, vì sao còn muốn cho ta hy vọng? Làm cho ta nghĩ rằng ta sẽ được hắn bảo vệ, có thể sống một thời gian dài dài?
- Đại lừa đảo!
Ta oán hận mắng đại lừa đảo, giống như một con ruồi không đầu đi về phía sau núi, sau khi đi một vòng quanh núi, ta lại
Vọt về đỉnh núi Tiên cung từng đặt, giả bộ đi tới phòng Tiên sứ, gõ gõ vài tiếng, ta nhỏ giọng gọi: "Tiên sứ, ta trở về.
"
Ta cúi đầu, mũi chân mài trên mặt đất, "Ta không giận ngươi nữa, ngươi muốn ta thị tẩm, ta cũng không ở trong lòng vụng trộm mắng ngươi, ngươi trở về có được không? Có ngươi ở đây, ta không sợ gì cả.
"
Thanh âm của ta không lớn, nhưng bốn phía vẫn trống rỗng, ngay cả thanh âm tay áo tung bay cũng không có.
Ta ôm đầu