Minh tam công tử cứng đờ.
Thấy ta nghiêng đầu nhìn, Minh Tam công tử ngẩn người, thấp giọng nói: "A Chi, có phải ngươi còn ghi hận ta không? Vậy ngươi đánh ta được không?" hắn nắm lấy tay ta và tát vào mặt mình, rồi đột nhiên đưa tay ôm lấy ta.
Hắn ấn ta vào ngực, dùng tay vuốt ve mái tóc đen của ta, thấp giọng nói: "Chuyện đó là ta không đúng, A Chi, sau này ta sẽ bồi thường cho ngươi, ta nguyện ý dùng cả đời để bù đắp cho ngươi.
"
Ta dùng sức tránh thoát hắn, sau khi đẩy hắn ra, ta nói với Minh Tam công tử phảng phất như bị ta thương tổn, vừa mất mát vừa thống khổ nói: "Kỳ thật ta biết nguyên nhân ngươi làm như vậy.
"
Ta chớp chớp mắt nhìn hắn, "Ngươi hiện tại thân phận bất đồng, có thể thông gia đến tiểu thư nhà cao quý, cho nên ngươi dùng chiêu kia chặt đứt hôn ước với ta.
"
Môi Minh Tam công tử liên tục động, hắn tiến lên một bước gấp gáp nói: "A Chi, không phải như vậy..."
Ta không để ý tới hắn, ta còn nói: "Ta còn biết, ngươi để cho ta ở Ngụy Đô thanh danh không tốt, là không muốn có công tử tốt nguyện ý muốn ta, ngươi kỳ thật đã sớm lên kế hoạch nạp ta làm thiếp rồi.
"
Minh tam công tử nóng nảy.
Ta dằn mặt, làm cho hắn không dám tiến tới, nghiêm túc nói: "Minh Tam công tử, ta đã sớm không muốn gả cho ngươi.
"
Lời này của ta, Minh Tam công tử hiển nhiên rất không vui, chậm rãi, hắn cũng trở mặt.
Còn chưa nói, dù sao cũng là người làm quan, một mặt này, còn rất uy nghiêm.
Nhìn chằm chằm vào mắt ta, Minh Tam công tử nói: "A Chi, ngoại trừ ta, ngươi đã không còn lựa chọn nào khác.
Hắn trầm giọng nói: "Ngụy tứ tiểu thư lòng dạ hẹp hòi nhất, trước kia nàng nhìn ngươi không quen, muốn nhục nhã ngươi, có lẽ ngươi để cho nàng nhục nhã, nàng cũng quên ngươi.
Nhưng ngươi vào cửa tiền Tiên sứ, làm cho nàng chẳng những không thể nhục nhã, còn phải nhịn nhường, lấy tính tình của nàng, đã sớm xem ngươi như cái đinh trong mắt.
"
Minh Tam công tử tiến lên một bước, thanh âm ôn nhu một chút, hắn lo lắng nhìn ta, nói: "Vu Mộc tiên sứ lần này tới, vốn là người Ngụy quốc, hắn hiện tại đối với một nhà Ngụy tướng càng là rất coi trọng.
Ngươi mặc dù là một trong ba mươi sáu người kia, tính cách Vu Mộc tiên sứ, là không quan tâm.
"
Minh Tam công tử nhẹ giọng nói: "A Chi, ngươi phải biết rằng, ngươi nếu như không theo ta, ngươi có thể sẽ chết! "
Ta có thể sẽ chết?
Ta nhìn về phía Minh Tam công tử.
Từ đôi mắt của hắn, rõ ràng là phản chiếu thân ảnh của ta.
Ta nhìn hắn, nhìn nam nhân thanh mai trúc mã này, năm xưa đã định hôn ước, giờ phút này hắn nhìn ta sáng như vậy, tuyệt đối không thâm trầm như tính toán mấy năm nay của hắn.
Ta lắc đầu và nói: "Nhưng nếu ta đồng ý, gia gia và phụ thân, trên trời sẽ hận ta!" "
Lời này của ta vừa nói ra, Minh Tam công tử cứng đờ.
Ta liếc hắn một cái, xoay người chạy về phía chân núi, mà lúc này đây, Minh Tam công tử không có đuổi theo, hắn nhìn ta chạy xa.
Ta biết ta không thể trốn, vì vậy khi đêm khuya, ai đó bước vào quán trọ, đá văng cửa phòng ta ở.
Buồn ngủ mở mắt ra, nhìn những người Ngụy tướng phủ này, ta tuyệt đối không ngoài ý muốn.
Ta bị họ lôi ra khỏi quán trọ.
Đem ta mạnh mẽ trói vào một chiếc xe ngựa, ta nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, sau đó, mẫu thân và Ngụy Diệp ở bên ngoài xe ngựa vội vàng hỏi: "Ngụy Chi, một trăm lượng hoàng kim và túi trữ vật, ngươi đặt ở đâu? Lấy nó ra cho chúng ta.
"
Mẫu thân hét lên: "Ngụy Chi, ngươi mạo phạm Tứ tiểu thư Ngụy tướng phủ, ngoại trừ chúng ta, sẽ không bao giờ có người thay ngươi nói chuyện nữa, nếu ngươi thông minh, liền đem hoàng kim cùng túi trữ vật giao cho mẫu thân cùng đệ đệ ngươi, như vậy, ngày mai khi vào công đường thẩm vấn, chúng ta mới có thể thay ngươi nói hai câu tốt.
"
Ta suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi ngược lại: "Tứ tiểu thư Ngụy tướng phủ muốn xử lý người nào, còn cần qua công đường thẩm vấn a? "
Bên ngoài yên tĩnh.
Ta nói thêm: "Hai đồ vật kia các ngươi đừng suy nghĩ đến, ta không cần các ngươi nói điều tốt cho ta." dứt lời, ta hướng trong xe ngựa một bộc, đem mặt đặt ở trên tay, cứ như vậy mà ngủ.
Ngày hôm sau đã đến rất nhanh.
Ta còn đang u ám phong bế, phảng phất là trên mặt đất sài phòng(phòng chứa củi) ngủ đen trời đất tối, bên ngoài đã là tiếng người nói.
Khi ta dụi mắt ngủ ngồi dậy, thanh âm ngạo mạn của Ngụy tứ tiểu thư từ bên ngoài truyền đến, "Đem Ngụy Chi mang ra cho bổn tiểu thư! "
Thanh âm của nàng vừa dứt, cửa sài phòng liền bị người phanh một tiếng đá văng ra, trong ánh mặt trời chói mắt, Ngụy tứ tiểu thư quần áo hoa quý tươi đẹp, thần khí vô cùng xuất hiện trước mặt ta.
So sánh với sự hào nhoáng của nàng, ta tất nhiên là nghèo túng, bởi vì sau khi nhìn thấy bộ dáng của ta, Ngụy Tứ tiểu thư toát ra một tia hài lòng.
Nàng ghét bỏ liếc nhìn căn phòng tối tăm và bẩn thỉu và ra lệnh: "Kéo ra ngoài."
"Vâng." Hai người hầu lên tiếng, một trái một phải uy giật ta, đem ta nhắc tới trước mặt Ngụy tứ tiểu thư.
Ngụy tứ tiểu thư từ trên xuống dưới đánh giá ta một hồi, vây quanh ta vòng quanh, nàng một bên vòng quanh, một bên vực cao khí dương nói: "Ngụy Chi, bổn tiểu thư đã sớm nói qua, tiện dân như ngươi, hẳn là họ tiện, nên giống như một con chuột ngủ trong động.
Như thế nào, ngươi cho rằng sát cánh với Viêm Việt, bổn tiểu thư không làm gì ngươi được? "
Ta cúi đầu lười nhìn nàng.
Ngụy tứ tiểu thư còn đang đắc ý, "Bổn tiểu thư còn chưa từng thấy qua tiện dân đáng ghét như ngươi! Cả ngày cười đến thấy mặt không thấy mắt, như thế nào, ngươi bây giờ không đắc ý? Không cười à? đảo mắt nàng lại cười lạnh nói: "Có phải ngươi còn đang trông cậy vào Viêm Việt kia có thể trở về cứu ngươi hay không? Ha, mơ đi, một Tiên sứ nho nhỏ, còn tưởng rằng mình có bao nhiêu ghê gớm.
Bây giờ thì sao? Còn không phải Ngụy phủ chúng ta đem cáo trạng hướng Thượng giới tố cáo, hắn ngay cả việc cũng mất đi? "
Ngụy tứ tiểu thư ở trước mặt ta đắc ý tuyên bố một phen, trào phúng nói: "Nhìn Ngụy Chi cái dạng đê tiện này! Cư nhiên còn chưa hết hy vọng! Được rồi! Ta liền đại phát từ bi, để cho nàng đi gặp Tiên sứ mới tới, xem Tiên sứ nói như thế nào! "
Nàng vừa dứt lời, liền vung tay lên, vì thế mấy người hầu tiến lên, đem ta liên tục áp giải đi về phía tiền viện Ngụy phủ.
Ta cúi đầu mặc kệ bọn họ kéo dài, chỉ chốc lát sau, thanh âm mềm mại của Ngụy tứ tiểu thư truyền tới, "Bẩm Tiên sứ, nàng chính là Ngụy Chi nịnh bợ tiền nhiệm Tiên sứ muốn làm gì thì làm.
"
Thanh âm Ngụy Tứ tiểu thư vừa dứt, một thanh âm nam trung có chút mệt mỏi lười biếng truyền đến, "Mang nàng tới đây.
"
"Vâng."
Chỉ chốc lát sau, hai người hầu áp giải ta đứng trước người này.
Lúc