Liễu Y Y cảm thấy rất khó hiểu. Tuy tình cảm không còn, Tôn Hàn cũng sắp ly hôn với vợ rồi, nhưng mỗi lần gặp mặt hay nhắc đến cũng không cần dửng dưng như người xa lạ như thế chứ!
Nhưng Tôn Hàn lại nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt như vậy đấy, hoàn toàn giống như người xa lạ, ánh nhìn chẳng hề có chút tình cảm nào.
Liễu Y Y từng hỏi Tôn Hàn về quan hệ giữa anh và Lâm Mỹ Quyên, nhưng Tôn Hàn chưa từng đề cập.
Advertisement
Chắc hẳn chuyện ấy rất đau lòng.
Nhưng cô cũng không nghĩ thêm gì nữa, cầm chìa khoá rồi chuyển qua ghế lái, lái chiếc Mercedes-Benz S chạy xuống bãi đỗ ở tầng hầm.
Còn Tôn Hàn tiến về phía Lâm Mỹ Quyên, hờ hững cất lời, “Cần gặp tôi thì có thể gọi điện trước, việc gì phải đến tận công ty?”
Advertisement
“Anh sợ công ty biết chuyện anh từng ngồi tù, sẽ bắt anh từ chức à?”, Lâm Mỹ Quyên bật cười, nhìn theo Liễu Y Y vừa lái xe đi, ánh mắt rất khó tả, “Hình như chúng ta vẫn chưa ly hôn đâu, anh vội vàng vui vẻ với tình mới như thế có vẻ không phù hợp cho lắm?”
“Cô và Đường Minh Phong thì phù hợp hả?”, Tôn Hàn mỉa mai đáp trả.
Lâm Mỹ Quyên đỏ bừng mặt, hết đường giải thích, đành đổi chủ đề khác, “Có việc nên mới tìm anh. Chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi! Tất nhiên, nếu anh muốn bàn bạc ngay trước công ty cũng được”.
“Tùy cô”, Tôn Hàn chẳng quan tâm.
Cuối cùng, Tôn Hàn vẫn lên xe Lâm Mỹ Quyên, đến một quán cà phê gần đó.
“Một ly mocha latte, ít đường!”
“Một ly nước trắng”.
Lâm Mỹ Quyên liếc nhìn Tôn Hàn, lấy tờ đơn ly hôn từ trong chiếc túi đỏ ra.
“Tôn Hàn, mấy hôm nay tôi đã nghĩ kĩ rồi. Ly hôn thì được thôi, nhưng công ty kiến trúc Phong Quyên thì tôi không thể giao cho anh. Đây là chi phiếu năm triệu, xem như bồi