Ngọa Hổ Tàng Long

“Người không tỉnh ngộ là cô, Lâm Mỹ Quyên!”


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh



“Khoan nói đến việc anh thua kiện, dù anh có thắng, thì không có khoản vốn kia, kiến trúc Phong Quyên chỉ là một đống hỗn loạn mà thôi. Còn bên kia là năm triệu có ngay trong tay, anh nên hiểu sự lựa chọn nào mới là thông minh!”





“Đừng nghĩ năm triệu là ít, chỉ bằng tiền lương một năm của tổng giám đốc công ty thời trang Sâm Uy thôi ấy mà. Quên nói cho anh hay, Minh Phong đã mời được Tiết Nhất Thủ của khoa Huyết học Ma Đô đến chữa trị cho cô Thẩm Nguyệt rồi!”






Advertisement



“Trong tay Tiết Nhất Thủ có một trường hợp chữa bệnh bạch cầu. Chỉ cần Tiết Nhất Thủ trị được bệnh của cô Thẩm Nguyệt, đến lúc ấy, anh sẽ chẳng còn giá trị gì với nhà họ Thẩm. Nếu như anh không đồng ý với điều kiện không hưởng tài sản chung khi ly hôn, tôi chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người đều biết chuyện năm ấy anh cưỡng bức Liễu Y Y!”





“Thử nghĩ xem, nếu không được nhà họ Thẩm giúp đỡ, liệu công ty thời trang Sâm Uy có để một tên tội phạm cưỡng bức làm tổng giám đốc của chi nhánh Giang Châu hay không?”





Ngôn từ của Lâm Mỹ Quyên rất sắc bén, câu nào cũng có ý uy hiếp anh.





Đường Minh Phong nói cho cô ta biết, bây giờ anh ta đã được nhà họ Đường ở Ma Đô hỗ trợ rồi, không còn như xưa nữa.



Advertisement






Nói một câu không nên nói thì, đứng trước nhà họ Đường giàu có quyền lực của Ma Đô, nhà họ Thẩm là cái thá gì kia chứ? Huống chi là Tôn Hàn?!





Cô ta đã chẳng còn kiêng dè Tôn Hàn nữa.





Thế mà phản ứng hoảng sợ của Tôn Hàn không hề xuất hiện như trong suy nghĩ của Lâm Mỹ Quyên.





Ngược lại, vẻ mặt của Tôn Hàn vẫn vô cùng bình thản, “Điều kiện của tôi vẫn không thay đổi, tôi muốn quay về công ty của mình, kiếm được tiền hay không không quan trọng, nhưng tôi cần nó! Còn về năm triệu kia, nói thật lòng thì tôi không xem ra gì đâu!”





“Anh chỉ

đang muốn kiếm được lợi ích lớn hơn mà thôi!!”, ngay lập tức, nét mặt của Lâm Mỹ Quyên trở nên hung tợn,“Tôn Hàn, anh bớt vờ vịt nói mấy cái đạo lý ấy với tôi đi! Anh biết kiến trúc Phong Quyên được rót vốn nên nổi lòng tham!”





“Tôi nói cho anh biết, năm triệu này là sự thoả hiệp lớn nhất mà tôi dành cho anh! Nếu anh không đồng ý, tôi đảm bảo anh sẽ mất tất cả, không có lấy một xu!”





Khiến anh mất tất cả ư?





Lâm Mỹ Quyên đã từng làm như vậy thật.





Tôn Hàn chẳng có hứng bàn bạc tiếp nữa, “Còn năm ngày. Tôi muốn nhìn thấy một tờ thoả thuận ly hôn làm tôi hài lòng”.





“Hài lòng” ở đây tất nhiên là quyền sở hữu kiến trúc Phong Quyên.





Kiến trúc Phong Quyên, do chính Tôn Hàn một tay gây dựng, tên ban đầu của nó là kiến trúc Hàn Vũ, nghiệp vụ chủ yếu là dự án công trình.





Sau khi Tôn Hàn vào tù, Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong đã chiếm đoạt công ty của anh, còn đổi tên công ty thành Phong Quyên!





‘Phong’ trong Đường Minh Phong, ‘Quyên’ trong Lâm Mỹ Quyên!





Kể từ khi ấy, Lâm Mỹ Quyên đã ném Tôn Hàn ra sau đầu rồi.





“Tôn Hàn, sao anh vẫn không chịu tỉnh ngộ hả?!”, Lâm Mỹ Quyên giận tái mặt.





“Người không tỉnh ngộ là cô, Lâm Mỹ Quyên!”





Lâm Mỹ Quyên tức tối trừng mắt nhìn Tôn Hàn, “Từng là vợ chồng, vốn dĩ chúng ta có thể chia tay hoà bình. Nhưng anh cứ muốn ép tôi, thế thì đừng trách tôi tàn nhẫn!”








20220403095440-tamlinh247.jpg


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện