Ngọa Hổ Tàng Long

Muốn đôi chân của gã đấy!


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh





Hơn nữa, có vẻ như Tôn Hàn còn có tiếng nói tuyệt đối ở thành phố Giang Châu này.





Nghĩ tái nghĩ hồi, ông ta quyết định sẽ chịu thiệt một chút trong chuyện này, ai bảo Đường Mân lại là người sai trước.






Advertisement



Tôn Hàn nghịch mấy ngón tay, từ tốn cất lời, “Điều kiện? Khi nãy Đường Mân bảo là cần một đôi chân của tôi, tôi cảm thấy cái này cũng được”.





Ầm!





Đường Quân Ngạo nheo mắt, “Cậu Tôn à, cậu quá đáng rồi đấy!!”





Tuy Đường Mân không thuộc dòng chính nhưng cũng là thiếu gia nhà họ Đường, không phải là người mà kẻ khác có thể động đến.



Advertisement






Đường Quân Ngạo sẽ không đồng ý với điều kiện này!





“Quá đáng à? Đừng nói ông ba Đường cảm thấy chỉ cần đền tiền là được đấy nhé? Hay là vậy đi, tôi sẽ sai người động vào vợ của ông, sau đó dùng tiền để giải quyết. Ông cứ thoải mái đưa ra một con số, tôi sẽ chồng đủ tiền!”





Tôn Hàn lạnh lùng nhìn ông ta, đôi mắt không hề ánh lên vẻ đùa cợt.





“Tôi chưa hề động vào Liễu Y Y nhé!”, Đường Mân vội vã phản bác.





Lúc này Đường Mân mới nhận ra chuyện này hình như có đôi chút vấn đề. Đáng lý ra, chú ba của gã sẽ không chủ động thoả hiệp mới phải.





“Cậu Tôn à, làm việc gì cũng phải chừa đường lui, để sau này còn vui vẻ gặp mặt nhau. Nhà họ Đường chúng tôi không phải là gia tộc có thế lực

phi thường, nhưng cũng không dễ chọc vào đâu!”





“Yêu cầu này của cậu thực sự rất quá đáng!”





“Hay là cậu suy nghĩ lại đi”.





Đường Quân Ngạo cố gắng kìm lại cơn thịnh nộ.





Tôn Hàn lắc đầu, “Nếu tôi mà không nể mặt nhà họ Đường thì ông đã không gặp được Đường Mân rồi”.





“Tiền thì tôi không cần, nhưng chân của Đường Mân buộc phải để lại đây!”





Chuyện liên quan đến Liễu Y Y, Tôn Hàn vốn không định nương tay.





Ngay từ đầu, anh đã không nghĩ vậy.





Đường Quân Ngạo thấy mặt mình cứng đờ, im lặng rất lâu.





Nhận ra có gì đó không ổn, cuối cùng Đường Mân cũng hoảng sợ, vội vã cất tiếng cầu xin, “Chú ba à, chú phải cứu cháu! Cháu không muốn làm kẻ tàn phế đâu!!”





Lúc trước Đường Mân dám ầm ĩ như thế là vì gã biết mình là con cháu nhà họ Đường, đi đến đâu cũng có thể mặc sức làm càn với thân phận này.





Nhưng khi phát hiện thân phận này không còn hữu dụng, Đường Mân mới thực sự hoảng loạn.








20220405104357-tamlinh247.jpg


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện