*Chương có nội dung hình ảnh
Hơn nữa, có vẻ như Tôn Hàn còn có tiếng nói tuyệt đối ở thành phố Giang Châu này.
Nghĩ tái nghĩ hồi, ông ta quyết định sẽ chịu thiệt một chút trong chuyện này, ai bảo Đường Mân lại là người sai trước.
Advertisement
Tôn Hàn nghịch mấy ngón tay, từ tốn cất lời, “Điều kiện? Khi nãy Đường Mân bảo là cần một đôi chân của tôi, tôi cảm thấy cái này cũng được”.
Ầm!
Đường Quân Ngạo nheo mắt, “Cậu Tôn à, cậu quá đáng rồi đấy!!”
Tuy Đường Mân không thuộc dòng chính nhưng cũng là thiếu gia nhà họ Đường, không phải là người mà kẻ khác có thể động đến.
Advertisement
Đường Quân Ngạo sẽ không đồng ý với điều kiện này!
“Quá đáng à? Đừng nói ông ba Đường cảm thấy chỉ cần đền tiền là được đấy nhé? Hay là vậy đi, tôi sẽ sai người động vào vợ của ông, sau đó dùng tiền để giải quyết. Ông cứ thoải mái đưa ra một con số, tôi sẽ chồng đủ tiền!”
Tôn Hàn lạnh lùng nhìn ông ta, đôi mắt không hề ánh lên vẻ đùa cợt.
“Tôi chưa hề động vào Liễu Y Y nhé!”, Đường Mân vội vã phản bác.
Lúc này Đường Mân mới nhận ra chuyện này hình như có đôi chút vấn đề. Đáng lý ra, chú ba của gã sẽ không chủ động thoả hiệp mới phải.
“Cậu Tôn à, làm việc gì cũng phải chừa đường lui, để sau này còn vui vẻ gặp mặt nhau. Nhà họ Đường chúng tôi không phải là gia tộc có thế lực