Ngọa Hổ Tàng Long

“Một người cũng đừng hòng rời đi!”


trước sau

“Cậu Tôn thực sự muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Đường chúng tôi?”





Lúc này, rốt cuộc Đường Quân Ngạo cũng lên tiếng.





Tôn Hàn đáp, “Nếu ông ba Đường đã nghĩ như thế, thì cứ cho là vậy đi!”



Advertisement






“Tốt, tốt, tốt!!”





Đường Quân Ngạo nói ba chữ ‘tốt’ liên tiếp, sắc mặt trở nên hung tợn, “Hậu sinh khả uý, đúng là hậu sinh khả uý mà! Đường Quân Ngạo tôi đây đã hiểu rồi! Có điều…”





“Tôn Hàn à, có đôi khi sống trên đời, không chỉ dựa vào lòng can đảm thôi là được đâu. Mà còn phải xem năng lực nữa!”





“Nếu lần này cậu Tôn đã muốn giải quyết theo kiểu ‘xã hội đen’, vậy Đường Quân Ngạo này cũng không ngại chơi với cậu”.






Advertisement



“Ở Giang Châu, đúng là Đường Quân Ngạo tôi không đấu lại cậu Tôn, nhưng không có nghĩa là tôi không có cách”.





Bíp!





Đường Quân Ngạo ấn vào thiết bị liên lạc điện tử trên bộ Âu phục của mình.





Ầm ầm!





Đột nhiên, hai chiếc xe việt dã từ hai bên của nhà máy bỏ hoang xông thẳng vào trong…











Khói bụi mịt mù.





Bảy, tám người bước xuống từ trên hai chiếc xe việt dã, trông kẻ nào cũng hung tợn vô cùng.





Chu Lão Lục vội vã gọi người ra đối phó, thế nhưng đám thuộc hạ của Chu Lão Lục hoàn toàn không phải đối thủ của bọn chúng. Họ còn chưa đến gần thì đã bị chúng khoá chặt tay rồi bẻ gãy, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.





Những âm thanh gào thét vang lên, tất cả người thuộc phe Chu Lão Lục đều bị xử lý gọn ghẽ.





Tình thế đảo ngược trong tích tắc.





“Ha ha, Tôn Hàn, bây giờ kẻ đáng chết chính là mày!! Chú ba à, giết nó đi!!”, Đường Mân lập tức mừng rỡ phát điên.





Gã đã nghĩ chú ba thực sự sẽ thoả hiệp với Tôn Hàn, không ngờ đã có chuẩn bị trước khi đến đây.





Lần này, kẻ phải chết sẽ là Tôn Hàn.





Chu Lão Lục

căng thẳng đến mức trán ướt đẫm mồ hôi, “Thưa cậu, bọn chúng toàn là những kẻ lưu vong. Tôi sẽ chặn giúp cậu, cậu đi trước đi!”





Nhìn thủ đoạn của đám người kia, Chu Lão Lục đã biết một mình mình không phải là đối thủ của chúng. Thật không ngờ, Đường Quân Ngạo lại dám dẫn theo một đám lưu vong đến nơi này.





Trước mắt chỉ đành đảm bảo an toàn cho Tôn Hàn trước đã.





“Một người cũng đừng hòng rời đi!”





Đường Quân Ngạo lạnh lùng lên tiếng, “Cậu Tôn, vốn dĩ tôi còn định bàn bạc nghiêm túc với cậu, tiếc rằng cậu lại quá khinh thường nhà họ Đường chúng tôi”.





“Bây giờ, cậu cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”





Tôn Hàn vẫn không hề biến sắc, bình thản vô cùng, “Tôi khá là bất ngờ đấy. Một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Đường mà lại nuôi dưỡng những kẻ lưu vong này. Có điều, ông ba Đường thực sự cho rằng bọn chúng đủ sức đối phó tôi ư?”





“Cậu à!!”





Chu Lão Lục gằn giọng, bọn người này ra tay tàn nhẫn lắm đấy!



“Sắp chết mà còn mạnh miệng. A Dũng à, phế tứ chi của thằng nhóc này trước đi. Đừng giết nó vội. Tao muốn Tôn Hàn phải tận mắt nhìn thấy Liễu Y Y phóng đãng trên giường tao ra sao! Nếu không thì tao không trút được cơn giận này!!”, Đường Mân gào ầm lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện