Có bằng chứng ư?
Đùa nhau à?
Vương Bách Xuyên không hề tin lời Tôn Hàn: “Được, để tôi xem anh chứng minh mình trong sạch bằng cách nào!”
Advertisement
Lúc Trần Hương đi lấy con dấu, hắn ta đã tắt camera an ninh đi, phía cổ đông cũng đã thương lượng xong, ai có phần của người ấy, họ có được hợp đồng mà mình muốn, còn hắn ta thì hạ gục Tôn Hàn.
Bản hợp đồng này được sắp xếp là do Tôn Hàn ký rồi.
Kế hoạch chu toàn đến vậy, Tôn Hàn có bằng chứng kiểu gì?
“Có bằng chứng thì lấy ra đi!”, ông Lôi thúc giục.
Advertisement
Tôn Hàn không vội vàng, mà vẫn bình tĩnh quan sát Vương Bách Xuyên: “Chúng ta đánh cược tiếp đi? Nếu tôi chứng minh được mình trong sạch thì anh định thế nào?”
“Tôi sẽ quỳ xuống gọi anh bằng bố!”, Vương Bách Xuyên vô cùng đắc ý nói.
Lần trước cá cược thua, suýt nữa hắn ta phải rời khỏi công ti, lẽ nào lần này lại thua tiếp?
“Được, nếu tôi thua, tôi sẽ chủ động từ chức”, Tôn Hàn khá hài lòng với vụ cá cược này.
Vương Bách Xuyên cười châm chọc: “Nghĩ đơn giản thế? Nếu anh không chứng minh được mình vô tội thì cứ chờ mà ăn cơm tù đi!”
Lý Tông Đạo không tin, mà cũng không ai tin Tôn Hàn có bằng chứng.
Nhưng Liễu Y Y thì tin!
Không chỉ tin, mà cô còn khẳng định chắc nịch!
“Y Y, còn chờ gì nữa? Cho ông Lôi xem thành quả nỗ lực của cô đi”.
“Được!”
Liễu Y Y mạnh mẽ đáp, cô đã chờ