Liệu một công ti mạnh như Phong Hoả có chịu nhún nhường không?
Đương nhiên là không!
Ánh mắt luôn thờ ơ của ông Lôi bắt đầu đọc nội dung, chẳng mấy chốc gương mặt ông ta đã cứng đờ.
Advertisement
Cuối cùng, ông Lôi đọc bản hợp đồng thật cẩn thận, không dám bỏ sót một chữ.
Một lúc lâu sau, ông Lôi mới khó tin ngẩng đầu lên rồi run giọng nói: “Tôn Hàn, đây là hợp đồng mà cậu ký kết ư?”
“Không lẽ có vấn đề gì ạ?”, Vương Bách Xuyên bất an hỏi.
“Đương nhiên, vấn đề lớn là đằng khác!”
Advertisement
Đột nhiên ông Lôi trở nên kích động, mặt mày đỏ gay.
Vương Bách Xuyên mừng rỡ, lập tức tóm lấy cơ hội khích bác: “Anh giỏi lắm Tôn Hàn! Hợp đồng này chưa xử lý xong, lại lòi ra thêm một bản gây hại cho công ti tiếp! Tôn Hàn, anh tính sao đây? Nếu làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của ông Lôi, anh có chịu trách nhiệm nổi không?”
“Tôi cho cậu nói chưa?”
Nhưng điều khiến Vương Bách Xuyên bất ngờ là ông Lôi lại mắng hắn ta một cách không nể nang gì.
Điều này khiến hắn ta chẳng hiểu ra làm sao.
“Tôn Hàn, có đúng là cậu ký hợp đồng này không?”, ông Lôi hỏi lại.
Tôn Hàn bình thản đáp: “Là công của Liễu Y Y, nhưng người ký là tôi! Ông Lôi, bản hợp đồng này đã chứng minh tôi trong sạch chưa?”
“Rồi chứ!”
Ông Lôi đứng dậy rồi hô hào: “Vỗ tay!”
Mọi người: “…”
Chuyện gì vậy?
Nhưng