*Chương có nội dung hình ảnh
"À", Tôn Hàn lạnh nhạt à một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
"Trần Hương, cháu về rồi à!"
"Ấy, mang bạn trai về kìa!"
Advertisement
Trên đường hai người gặp hai hàng xóm của Trần Hương, họ đi tới nhiệt tình chào hỏi, mà Trần Hương chỉ cười đáp lại.
Sau đó, hai người đến cửa nhà Trần Hương.
Lúc này ở chỗ quầy đồ ăn vặt có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi có vẻ chán chường đang ngồi, bên cạnh ông ta để một cây gậy chống, chân phải của ông ta bị què.
Đây chính là bố nuôi của Trần Hương, Vương Tuyên Binh.
Advertisement
Nói thật ra thì Vương Tuyên Binh đem lại cho Tôn Hàn một cảm giác gian trá xảo quyệt, khiến anh không được thoải mái cho lắm.
"....Bố!", Trần Hương gọi ông ta với giọng chẳng mấy tình nguyện.
"Về rồi à". Vương Tuyên Binh đánh giá Tôn Hàn bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nở nụ cười chẳng được hòa nhã cho lắm: "Mẹ con đang đợi đấy, đi vào đi".
"Vâng".
Trên tầng hai của quán chính là nơi họ sống. Sau khi lên tầng hai, Tôn Hàn nhìn vách tường cũ nát, gần như có thể tưởng tượng ra hồi nhỏ Trần Hương đã sống như thế nào.
Trên vách tường sát bàn có treo mấy tấm bằng khen.
Tôn Hàn đi tới gần để nhìn, tất cả chỗ đó đều là của Trần Hương.
"Hồi nhỏ cô học tốt nhỉ!"
Trần Hương hơi xấu hổ, chỉ đáp qua loa: "Cũng tạm ổn".
Mẹ của Trần Hương tên là Lưu Văn Hương, cũng có một chữ 'Hương' trong tên giống như của Trần Hương.
Lưu Văn Hương ăn mặc