Ngọa Hổ Tàng Long

Cứ dăm ba ngày lại có người đến đòi nợ!


trước sau

Trần Hương thấy mẹ phối hợp như thế thì mới thở phào một hơi, cô ta liền nhìn Tôn Hàn: "Tổng giám đốc Tôn, tôi nghĩ là không cần đâu. Bác sĩ Từ rất giỏi, có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi!"





Lưu Văn Hương cúi đầu xuống, bà ấy nhớ đến cuộc gọi tối qua của Trần Hương, nói rằng Tổng giám đốc trong công ty muốn đến thăm, bảo bà ấy giả vờ là đang bị u não. Trần Hương còn nói rằng chỉ cần giả bệnh là sẽ được nhận tiền thăm hỏi người bệnh của công ty.






Advertisement



Tiền tự dâng đến tận cửa thế này, đương nhiên Lưu Văn Hương sẽ không từ chối.





Nhưng khi làm thật rồi thì vẫn cảm thấy lừa người khác là không tốt chút nào.





Nhưng đã bịa ra đến thế này rồi, chẳng lẽ lại nói thật ra?





Nếu như thế thì e là con gái sẽ bị đuổi việc mất.



Advertisement






"Không sao, cháu sẽ xem cho cô, không ảnh hưởng đến việc trị liệu ở chỗ bác sĩ Từ đâu ạ. Không có phim chụp cũng không sao, cháu bắt mạch là được!"





"Cô ơi, phiền cô đưa tay ra ạ!", Tôn Hàn cười nói.





Trần Hương thấp thỏm không yên, thực sự không biết rằng liệu Tôn Hàn có hiểu về Y học thật không.





Ngộ nhỡ anh hiểu thì chẳng phải sẽ bại lộ sao?





Đến lúc đó Tổng giám đốc Tôn sẽ vô cùng thất vọng với cô ta!





Nhưng nếu tiếp tục ngăn cản thì không phải sẽ lộ ra là có vấn đề sao?





"Mẹ, mẹ để cho Tổng giám đốc Tôn xem đi!", Trần Hương cắn răng nói.





Cô ta cược rằng Tôn Hàn cùng lắm chỉ biết sơ sơ về Y học, hoàn toàn không nhìn ra mẹ cô ta mắc bệnh hay không.





Lưu Văn Hương cũng lo lắng vô cùng, cuối cùng chỉ đành nơm nớp vén tay áo lên, sau đó giơ tay ra.





Tôn Hàn đang định bắt mạch thì đột nhiên dưới tầng vang

lên những tiếng bước chân hỗn loạn.





"Các người định làm gì? Tôi đã nói là không có tiền rồi, không có tiền! A, đừng có quẳng tôi!"





Vương Tuyên Binh bị mấy tên du côn hung ác xách từ tầng một lên tầng hai, sau đó ném vào phòng khách.





Biến cố đến đột ngột như vậy khiến Trần Hương vô cùng sợ hãi, cô ta bực tức nhìn Vương Tuyên Binh: "Ông lại nợ tiền ai nữa?"





Lưu Văn Hương cũng xấu hổ vô cùng, kể từ ngày tái giá với Vương Tuyên Binh, bà ấy chưa bao giờ được sống một ngày yên ổn.





Cứ dăm ba ngày lại có người đến đòi nợ!





"Trần Hương, con không thể trách bố được! Là do mẹ con bị bệnh cần tiền, thế nên bố mới phải đi vay! Trần Hương, con mau nghĩ cách kiếm hai trăm nghìn tệ đi! Nếu không thì Hổ Tử sẽ đánh chết bố đấy!"





Trần Hương nhìn ông ta bằng ánh mắt không thể tin nổi, mẹ cô ta bị bệnh cần tiền lúc nào? Mẹ cô ta hoàn toàn không bị bệnh!





Trần Hương liền nhìn mẹ ngay, thấy mẹ cũng không biết gì cả thì cô ta đã hiểu ngay ra.





Chắc chắn là lúc cô ta gọi điện cho mẹ tối qua bảo mẹ giả bệnh, nói là có Tổng giám đốc trong công ty đến, ông bố nuôi vô liêm sỉ của cô ta liền nhân cơ hội này gọi người đến hợp tác để lừa tiền!



Đám lưu manh này đều là do Vương Tuyên Binh gọi đến!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện