“Sao vẫn thua nhỉ! Đen thế!”
Trán Lâm Hữu mướt mồ hôi, nhưng bàn tay thì lạnh toát: “Thêm ván nữa!”
Advertisement
Mấy hôm trước, ông ta được một người giới thiệu đến Mạch Thương Thuỷ Hương chơi. Tối đầu tiên, ông ta đã thắng hơn hai trăm nghìn, khoái chí, tối ngày hôm sau ông ta còn thắng đậm hơn lên đến hơn tám trăm nghìn.
Mới có hai tối mà đã thắng hơn triệu, Lâm Hữu còn tưởng sau khi thua bạc cả nửa đời người thì vận may của ông ta đã đến rồi.
Nhưng đến tối thứ ba thì ông ta không còn nghĩ vậy nữa.
Hôm đó, ông ta đã thua hơn bốn triệu.
Advertisement
Mấy ngày liên tiếp sau đó, ông ta đều thua, con số đã lên đến hàng chục triệu.
Ông ta đã cầm cố căn biệt thự của Tôn Hàn, ngoài ra còn vay nặng lại bên ngoài thêm mười triệu.
Lâm Hữu đã hoàn toàn sa đoạ.
“Lâm Hữu, ông muốn chơi thì tôi không có ý kiến, ai ở đây cũng biết ngoài thắng với thua ra thì Tạ Tiểu Thao tôi cái gì cũng sợ! Nếu ông dám chơi thì tôi chiều hết!”
Tạ Tiểu Thao khinh bỉ nhìn mặt bàn của Lâm Hữu rồi châm chọc: “Nhưng quy tắc trên bàn cược là phải có tiền, giờ ông còn xu nào đâu! Hay thôi để mai có tiền rồi chơi tiếp nha?”
Lâm Hữu đã thua đến mụ mị đầu óc nên giận dữ nói: “Có mấy đồng mà cậu lại sợ tôi không trả à? Công ti của con gái tôi sắp ra thị trường rồi, đến lúc ấy đừng nói có vài triệu này, kể cả mấy chục triệu thì cũng không thành vấn đề với tôi! Tạ Tiểu Thao, hay cậu cho tôi mượn năm triệu đi, chờ công ti con gái tôi ra mắt, tôi trả cả gốc lẫn lãi cho cậu luôn!”
“Thôi!”, Tạ Tiểu Thao châm một điếu thuốc rồi nói một cách phách lối: “Quy tắc là quy tắc, tôi là người chơi bạc, chứ không phải bên cho vay tiền, muốn vay thì ông tìm anh Lạc ấy!”
Anh Lạc chính là người chuyên cho vay nặng lãi ở Mạch Thượng Thuỷ Hương.
“Tôi, tôi…”, Lâm Hữu cũng muốn, nhưng