Ngọa Hổ Tàng Long

Mười ngày cũng không phải quá lâu.


trước sau

Trong phòng ngủ ở biệt thự Thương Sơn.





Tôn Hàn ngồi trước cửa sổ sát đất, ngắm thành phố Giang Châu đầy màu sắc ở dưới núi đến thất thần.





Bên cạnh anh là một bản kết quả giám định, chứng minh DNA của Liễu Y Y và Đồng Đồng hoàn toàn ăn khớp, còn tuổi thật của Đồng Đồng là năm tuổi rưỡi.



Advertisement






Hoàn toàn trùng khớp với thời gian Tôn Hàn cưỡng bức Liễu Y Y rồi sinh ra con gái.





Điều này cũng chứng minh Đồng Đồng chính là con gái của Liễu Y Y.





Lâm Mỹ Quân lại lừa anh!





Rừ rừ!



Advertisement






Tiếng điện thoại rung.





Tôn Hàn tiện tay cầm rồi đưa lên tai: “Alo!”





Phía bên kia truyền đến giọng nói của Chu Lão Lục: “Cậu chủ, Lâm Hữu đã nợ Tiểu Nhạc hai mươi triệu rồi, còn cho vay nữa không ạ?”





Anh Lạc của Mạch Thượng Thuỷ Hương cũng chỉ là một trong các tay sai của Chu Lão Lục thôi.





“Có tin gì về thời gian ra thị trường của bất động sản Phong Quyên không?’, Tôn Hàn hỏi.





“Thưa cậu, hình như đã chốt là mười ngày nữa!”





Tôn Hàn trầm mặc gật đầu: “Ừm, Lâm Hữu muốn vay bao nhiêu thì cứ cho ông ta vay, chờ đến ngày bất động sản Phong Quyên ngả bài. À, bắt đầu thực hiện kế hoạch với Lâm Hạo đi”.





“Vâng thưa cậu!”





Ngắt điện thoại xong, Tôn Hàn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lẩm bẩm: “Lâm Mỹ Quyên, ân oán giữa hai chúng ta nên kết thúc thôi”.





Mười ngày cũng không phải quá lâu.











Ngày hôm sau, tại công ti.





Mới sáng sớm, Tôn Hàn đã nhìn thấy Trần Hương ngồi ngay ngắn ở chỗ làm việc của mình, xem ra cô ta vẫn tiếc rẻ công

việc này, thà đối mặt với anh còn hơn là mất chức trợ lý tổng giám đốc.





Cũng dễ hiểu thôi, kiểu người con gái tự vươn lên bằng sức mình như Trần Hương sẽ biết rõ rằng, một khi mất đi công việc này thì chưa chắc đã tìm được một công việc khác phù hợp với mình.





Tôn Hàn chẳng buồn tính toán với cô ta, anh không muốn quan tâm cách sống của người khác.





Hơn nữa, đúng là Trần Hương đã có lỗi với Đậu Quân, nhưng cô ta không thích gã thì cũng không thể trách được.





“Sếp Tôn, tôi đi làm lại rồi”.





Tôn Hàn vừa đi vào phòng làm việc một lúc thì Trần Hương đã vào theo, sau đó cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh.





Theo lý mà nói thì mọi chuyện đáng xấu hổ của ngày xưa mà Trần Hương ra sức che giấu đã hoàn toàn phơi bày trước mặt Tôn Hàn rồi.





Nhất là khi Đậu Quân lựa chọn ra đi với hai bàn tay trắng, điều này càng chứng tỏ cô ta mới là kẻ trơ trẽn hơn.





Nếu Trần Hương muốn giữ lại chút thể diện thì nên từ chức mới phải.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện