“Mau lượn đi cho nước nó trong, loại tù tội như cậu đừng làm bẩn nhà họ Liễu chúng tôi”.
Người nhà họ Liễu châm chọc.
Còn Liễu Y Y thì nước mắt giàn giụa.
Advertisement
“Y y, chúng ta…”, chuyện này không thể giải thích rõ ràng, Tôn Hàn đành nhìn sang Liễu Y Y hỏi ý kiến.
“Tôn Hàn, anh đi đi, coi như chúng ta chưa từng quen!”
Thấy sắc mặt Tiết Lan ngày càng tệ, sợ mẹ mình sẽ phát bệnh nên Liễu Y Y không dám làm trái lời bà ấy.
“Công việc thì sao?”
“Em sẽ từ chức!”
Advertisement
“Cá cược cũng huỷ luôn à?”
Liễu Y Y nước mắt lã chã nhìn Tôn Hàn rồi cắn răng nói: “Ừm, Tôn Hàn, vở kịch của chúng ta kết thúc ở đây thôi!”
Vở kịch!
Mọi người bật cười thành tiếng.
“Thì ra chúng ta chỉ đang diễn kịch thôi”.
Tôn Hàn tự giễu, sau đó liếc nhìn người nhà họ Liễu rồi nói: “Tôi biết ba ngày nữa, nhà các người sẽ tổ chức tiệc rượu hợp tác với công ti quốc tế Phong Hoả. Nếu hôm nay các người đã không chào đón thôi thì hôm đó tôi sẽ đến sau”.
“Ngoài ra, Y Y…”
Tôn Hàn chợt ngưng một lúc rồi nói: “Hôm đó, anh sẽ tặng một trong hai món quà cho em, đó là con gái của em!”
Liễu Y Y sững người, con gái của cô ư?
Nhưng Tôn Hàn đã quay người rời đi.
Một lúc lâu sau, Tiết Kiến Quốc mới lên tiếng để phá vỡ sự im lặng: “Hầy, Tôn Hàn này tưởng mình là ai mà dám tuyên bố sẽ đến vào buổi lễ cắt băng hợp tác của nhà họ Liễu với một công ti lớn như Phong Hoả chứ? Đúng là không thể hiểu được mà, nếu cậu ta mà dám đến, tôi sẽ đãnh gãy chân!”
Điều khiến ông ta ngại ngùng là chẳng có ai đáp lời cả, như thể ông ta đang nói chuyện với không khí vậy.