*Chương có nội dung hình ảnh
“Một tên vào tù ra tội mà các người lại sợ thế à!”
Hoàng Thiếu Tài nổi xung nên không màng gì nữa mà kể hết những chuyện mình biết ra!
Rõ ràng Liễu Y Y sắp gả cho gã ta rồi, dựa vào đâu lại bị một tên tù cướp đi mất?
Advertisement
Lẽ nào gã ta lại thua một tên tù phạm tội cưỡng bức ư?
Xì xào!
Mọi người đều ồ lên.
Tôn Hàn này chính là người đã cưỡng bức Liễu Y Y ngày xưa ư?
Nhất là Tiết Lan, bà ấy vô cùng chấn động, sau đó bàng hoàng nhìn sang Liễu Y Y rồi lạnh giọng hỏi: “Y Y, lời Hoàng Thiếu Tài nói có phải sự thật không?”
Advertisement
Trong đầu Liễu Y Y vang lên một giọng nói “xong đời rồi”.
Nhưng biết không giấu được nữa nên cô chỉ có thể gật đầu thừa nhận: “Vâng, nhưng mẹ ơi, Tôn Hàn không phải…”
“Mẹ không muốn nghe, sao con lại yêu đương với kẻ đã hại đời mình hả? Con muốn mẹ tức điên lên đúng không? Phù phù…”
Vì quá tức giận nên Tiết Lan hít thở dồn dập.
Tôn Hàn nhìn Hoàng Thiếu Tài như một con sói khát máu: “Anh chán sống rồi hả?”
“Bớt uy hiếp tôi đi! Định phủ nhận chuyện mình đã làm à? Bà Ninh, bà bị cậu ta lừa tôi không còn lời nào để nói nữa. Dẫu sao khi bên ngoài biết chuyện thì cũng chỉ có nhà họ Liễu các người bị chê cười thôi!”
Câu chuyện bị chuyển hướng quá nhanh, mãi sau bà cụ mới phản ứng lại, sau đó sa sầm mặt vì suýt nữa đã bị lừa.
“Họ Tôn kia, cút ra khỏi đây ngay!”
“Còn tưởng Liễu Y Y vớ được cậu ấm nào chứ, ra là tên đã từng cưỡng bức cô ta năm xưa!”
“Ha ha, Liễu Y Y đói bụng ăn quàng à?”
“Thì bán cá ở chợ mà có ai để ý là tốt rồi mà!”
Các tiếng cười châm chọc vô cùng chối tai vang lên bên tai của Tiết