Ngọa Hổ Tàng Long

Sao cô vẫn không chịu buông tha?


trước sau

Mà bây giờ, khi biết được thân phận của bố Tạ Tiểu Vũ thì Hồ Văn đã không còn trông chờ gì nữa.





Cho dù có uất ức thế nào thì chỉ có từ chức mới có thể giải quyết chuyện này.



Advertisement






"Tôi nói rồi, là đuổi việc chứ không phải từ chức! Hiệu trưởng, cô hãy quyết định đi!". Nhưng Tần Phụng lại chắp hai tay trước ngực, vô cùng kiên quyết.





Từ chức và bị đuổi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.





Một khi Hồ Văn bị đuổi thì đồng nghĩa với việc sau này những nhà trẻ chính quy sẽ không bao giờ tuyển cô ấy nữa.



Advertisement






"Cô Tần, Hồ Văn đã đồng ý từ chức rồi, sao cô vẫn không chịu buông tha?", cô hiệu trưởng khẩn cầu.





"Ha ha, không chịu buông tha? Thói đời này chính là như vậy, con người sang quý hay nghèo hèn đều có cách biệt rõ ràng, có giỏi thì cô đừng có đồng ý yêu cầu của tôi!"





Chiêu này của Tần Phụng rất ác, nhưng không ai dám nhiều lời, chỉ sợ rước lấy phiền phức.





"Con người sang quý hay nghèo hèn đều có cách biệt rõ ràng, câu này vừa sai vừa không sai!", Tôn Hàn vẫn im lặng từ nãy giờ đột nhiên nói.





Tần Phụng nhìn về phía anh, nói luôn: "Tôi suýt nữa quên cái tên lo chuyện bao đồng này luôn rồi. Cô hiệu trưởng, hãy đuổi luôn con gái của người đàn ông này đi!"





"Ha ha, sao hả, thấy cô giáo Hồ xinh đẹp thế này nên muốn nói đỡ cho cô ta à? Hay là cậu với cô giáo Hồ đã dan díu với nhau từ lâu rồi?"





"Nhưng cũng không liên quan đến tôi, dù sao thì con gái cậu đừng hòng học ở nhà trẻ Lam Thiên này nữa! Đây chính là kết

cục cho việc cậu dám chọc giận tôi!"





Mọi người đều nhìn Tôn Hàn bằng ánh nắt đồng tình, ai bảo anh lo chuyện bao đồng làm gì!





Đang yên đang lành lại tự rước lấy rắc rối.





"Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh Tôn, cô đừng có vu oan người ta!". Hồ Văn vội vàng giải thích, chỉ sợ Tần Phụng ăn nói lung tung sẽ khiến gia đình Tôn Hàn trục trặc.





Tần Phụng không quan tâm đến những điều này, cô ta thích nói gì thì nói: "Có hay không tự các người hiểu rõ. Cái cậu họ Tôn kia, đừng có nghĩ mình có chút tiền là giỏi lắm. Tôi nói cho cậu biết, tôi biết nhiều người giàu hơn cậu nhiều, nhưng ai nấy gặp chồng tôi đều phải ngoan ngoãn quy củ!"





"Chồng tôi không chỉ là Bộ trưởng Bộ Giáo dục mà còn quen rất nhiều quan to chức lớn, nhiều hơn những người cậu đã từng thấy trên ti vi đấy! Nếu chọc vào tôi thì cậu đang tự rước lấy phiền phức đấy!"





Ánh mắt Tôn Hàn rất lạnh nhạt, gò má anh khẽ lay động: "Ý chị là nhà các người có quyền quyết định luật lệ?"





Ánh mắt Tần Phụng lóe lên, cố tỏ vẻ cứng rắn: "Đúng thế, làm sao hả?"





Tôn Hàn bật cười, một nụ cười vô cùng sâu xa: "Luật lệ sao? Vậy hãy để tôi xem thử cái gì mới gọi là luật lệ!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện