Hả!
Tần Phụng hoảng hốt, lập tức cười phá lên nói: “Ha ha, cậu tưởng mình là ai mà đòi gọi chồng tôi tới hả? Nghĩ mình đủ trình sao?”
Advertisement
Những người khác cũng nghĩ Tôn Hàn đang muốn vớt vát thể diện nên mới khoe mẽ nói như vậy.
“Anh Tôn, tôi cảm ơn ý tốt của anh! Nhưng chuyện này không liên quan đến anh, anh đừng dính vào làm gì, không tốt cho Đồng Đồng đâu!”, Hồ Văn thật lòng với nói với Tôn Hàn.
“Chuyện này không liên quan đến cô giáo. Mọi phụ huynh đều muốn bảo vệ con mình, Đồng Đồng nói ra sự thật chẳng có gì là sai cả, nhưng chị Tần đây lại mắng chửi con bé, ngay từ đầu tôi đã không định bỏ qua cho chị ta rồi!”
Tôn Hàn lạnh lùng nói: “Tôi biết gây ồn ào trong trường học là không hay, nhưng có người không chịu tỉnh ngộ nên đành chịu vậy!”
Advertisement
“Tôi nhổ vào! Tôi cứ mắng con cậu đấy thì sao nào, nó là cái loại…”
Chát!
Một cái bạt tai đã giáng ngay lên mặt Tần Phụng, in rõ năm đầu ngón tay lên mặt chị ta.
Chị ta không dám tin nói: “Cậu dám đánh tôi?”
Tôn Hàn thu tay lại rồi cầm điện đoại lên vừa gọi vừa lạnh giọng nói: “Tôi đánh chị chưa là gì đâu, hãy mong lát nữa chồng chị không làm gì chị đi!”
Từ Khang Niên nhanh chóng nghe máy.
“Điều tra một người tên là Tạ Phương Thư cho tôi, không cần biết đó là ai, bắt anh ta đến trường mẫu giáo Lam Thiên trong vòng ba mươi phút!”
“Vâng!”
Sau khi Tôn Hàn ngắt máy, tất cả mọi người đều sững sờ, lẽ nào người thanh niên họ Tôn này