Trong đám người này, gia cảnh của Ôn Phương Phương là tốt nhất. Ai có thể đảm bảo khi chưa xin xỏ được gì từ Ôn Phương Phương, đám bạn này không nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để nịnh bợ Ôn Phương Phương, hùa vào nói xấu Liễu Y Y.
“Liễu Y Y là loại gì chứ, hoa tường liễu ngõ thì tìm đâu ra bạn trai giàu có?”
“Có người yêu là đã được lắm rồi”.
Advertisement
“Mình nói chứ, cũng may Lưu Quân năm đó ở bên Phương Phương, nếu không sao anh ấy có được ngày hôm nay?”
“Ngưỡng mộ Lưu Quân thật đấy, có thể kiếm được một cô bạn gái hiền lành như Phương Phương. Bây giờ anh ấy lên đến chức trưởng phòng. Nhìn lại bọn mình xem, vẫn còn đang lo lắng cho cuộc sống đây!”
Vẻ mặt của Lưu Quân có phần ngán ngẩm, đám bạn học của Ôn Phương Phương thực sự cho rằng anh ta là dạng núp váy vợ.
Anh ta khó chịu: “Tôi có thể làm giám đốc ở công ty công nghiệp Phú Khang là dựa vào thực lực”.
Ôn Phương Phương lại chẳng giữ thể diện cho anh ta: “Cũng may là bố em nâng đỡ anh. Lưu Quân, nếu năm đó anh vẫn lựa chọn ở bên Liễu Y Y, liệu anh có được thành công như ngày hôm nay?”
Advertisement
Bị làm cho bẽ mặt, Lưu Quân có phần ngượng nghịu.
Ôn Phương Phương chẳng quan tâm đến chuyện này, tiếp tục đắc ý nói: “Lẽ nào em nói sai hả? Sinh viên đại học có năng lực đầy ra đấy, có vài sinh viên năm ba, năm tư đã làm trưởng phòng các công ty lớn rồi!”
“Lưu Quân, anh tự hỏi lòng mình xem, có phải anh được như ngày hôm nay là do ở bên cạnh em không?”
“Đúng, đều là nhờ bố chúng ta nâng đỡ anh! Có thể ở cạnh Phương Phương là phúc phần mấy đời nhà anh!”
Khó khăn lắm Lưu Quân mới nhờ được vào bố của Ôn Phương Phương để ngồi vào chức trưởng phòng với mức lương vài trăm ngàn/năm. Dù anh ta có bất mãn tới mức nào cũng không dám cãi lời Ôn Phương Phương.
Thấy vậy, đám bạn học không nhịn cười nổi, rõ ràng Lưu Quân bám váy Ôn Phương Phương vậy mà còn cố gắng nhắc đến thực lực, đúng là tấu hề.
Tuy ánh mắt của mọi người không quá rõ ràng nhưng ít nhiều vẫn có sự khinh