*Chương có nội dung hình ảnh
“Đúng vậy, bạn bè của Phương Phương thì khỏi cần bàn. Mấy thiếu gia ở thành phố Giang Châu này đều quen Phương Phương cả”.
“Dù sao thân phận của cậu ấy ở đó, Phương Phương quen biết là chuyện thường”.
Hai người bạn học nịnh bợ.
Advertisement
Ôn Phương Phương lại giả vờ khiêm tốn: “Có điều vẫn chưa chắc, thành phố Giang Châu có rất nhiều cậu ấm ở nước ngoài nhiều năm, rất ít khi về, những người này thì có lẽ mình không quen!”
Nói như vậy cũng là để chừa cho mình đường lui, cho dù cô ta không quen biết cậu ấm nhà giàu thì cũng không mất mặt.
Chạy chiếc xe thể thao đen, thường đều là cậu ấm bản địa.
Nhưng khi cửa xe được mở ra, một bóng hồng kiều diễm bước xuống, tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Đây là… Liễu Y Y.
Advertisement
Người sau đó bước xuống đương nhiên là Tôn Hàn.
Liễu Y Y khoác tay Tôn Hàn rồi đi tới, cảm thấy áy náy nói với đám bạn học: “Tôi không đến quá trễ chứ?”
Ôn Phương Phương không biết dùng từ ngữ nào diễn tả tâm trạng mình lúc này, hận không thể lôi cái não của mình ra nhìn.
Đúng là quen thật!
Quan trọng hơn, đây lại là người cô ta không muốn nhìn thấy nhất!
“Y Y, không giới thiệu với anh về bạn học của em sao?”
Tôn Hàn nhắc một tiếng. Hiện giờ hai người đang trong mối quan hệ yêu đương giả, phải diễn sao cho giống chút.
“Để tôi giới thiệu chút, đây là Tôn Hàn, bạn trai của tôi, người này là…”
Sau khi giới thiệu một lượt, Liễu Y Y nói: “Nếu mọi người đến đủ cả rồi thì mình vào thôi”.
Ai nấy đều ngơ ngác gật đầu, vẫn đang chìm trong sự kinh ngạc trước chiếc Aston Martin DBS.
Bạn trai của Liễu Y Y lại là cậu ấm chạy chiếc xe có giá lên tới tiền triệu.
“Anh Tôn, anh chỉ là nhân viên quèn của một công ty, đâu