Tần Phụng còn định nói gì đó, nhưng đầu dây bên kia đã ngắt máy.
Lúc ngẩng đầu lên thấy Tôn Hàn vẫn bình thản như không, Tần Phụng biến sắc mặt, sau đó run giọng nói: “Cậu, cậu Tôn này, tôi…”
Advertisement
“Chờ chồng chị đến đã!”
Giọng nói lạnh lùng của Tôn Hàn khiến Tần Phụng nghẹn họng, không nói gì được nữa.
Chưa tới hai mươi phút sau, một người đàn ông mặc vest đi giày da đã xuất hiện.
Do đi quá vội vã nên người đàn ông vốn rất có khí chất đã trở nên luộm thuộm.
Advertisement
“Em đắc tội với ai thế hả?”, người đó đương nhiên là Tạ Phương Thư, anh ta lạnh giọng chất vấn Tần Phụng.
“Kia kìa…”
Tần Phụng sợ hãi chỉ về phía Tôn Hàn.
Tạ Phương Thư quay người đi về phía Tôn Hàn rồi cúi đầu, nói: “Cậu Tôn, xin lỗi cậu, là lỗi của vợ tôi, mong cậu rộng lòng bỏ quá cho!”
Uỳnh!
Mọi người đều ồ lên.
Tần Phụng dám làm ầm lên ở trường mẫu giáo, chứng tỏ chồng chị ta có bối cảnh không đơn giản.
Nhưng anh ta vừa đến đã chủ động xin lỗi ngay, dù chưa hỏi đầu đuôi câu chuyện ra sao.
Rốt cuộc bố của cô bé Đồng Đồng này có lai lịch thế nào?
Cô hiệu trưởng và Hồ Văn đã biết thân phận của Tạ Phương Thư nên càng khó tin hơn!
Không ngờ trường mẫu giáo của họ lại có một nhân vật lớn như bố của Đồng Đồng.
“Anh cứ hỏi vợ mình có chuyện gì trước