Người khác có thể ghét bỏ chuyện Y Y từng bị xâm hại.
Nhưng Tôn Hàn, chỉ riêng cậu không được phép ghét bỏ con bé!
Advertisement
“Dì à, không phải là cháu không muốn, mà là hiện tại cháu không thể hứa hẹn bất kỳ điều gì với Y Y! Cháu có nỗi khổ của mình…”
“Nỗi khổ? Tôi thấy cậu lăng nhăng thì đúng hơn! Tôn Hàn à, cậu có tiền có thế, còn thiếu thứ gì nữa chứ? Nếu cậu không muốn cưới con gái tôi thì nên cắt đứt với Y Y càng sớm càng tốt, kẻo lại làm tổn thương con bé một lần nữa!”, Tiết Lan khinh khỉnh nói.
Tôn Hàn rất muốn cưới Y Y, ngay bây giờ, ngay lập tức.
Nhưng nghĩ đến chuyện của Thiên Cửu môn, nghĩ đến năm sau Giang Lệ sẽ lại tấn công Tây Nam, những mong muốn tha thiết ấy trong anh đã bị dập tắt hoàn toàn.
Advertisement
Anh vẫn không làm được!
Thân phận chủ nhân của Thiên Cửu môn đã mang đến cho anh tiền tài và quyền thế lớn mạnh, nhưng đồng thời, anh cũng có một canh bạc phải dùng tính mạng để đặt cược.
Tất cả đều bình đẳng cả.
Trước khi ván cược này có kết quả, chuyện tình yêu đối với anh tựa như mây trôi trên trời, xa tầm tay với.
“Dì Tiết Lan à, có lẽ cháu sẽ rời khỏi Giang Châu vào cuối năm nay. Nếu có thể trở lại trong vòng một năm, cháu sẽ tổ chức hôn lễ với Y Y. Nhưng nếu không thể quay lại…”
Ánh mắt trở nên trống rỗng, Tôn Hàn nở nụ cười chua chát, “Mọi thứ đều hoá hư không!”
Ít lâu sau, Tôn Hàn không nói với Liễu Y Y được mấy câu thì đã đưa Đồng Đồng về.
Không phải là Tôn Hàn không muốn nói chuyện với Liễu Y Y, mà có Tiết Lan ở đấy, có lẽ cả hai cũng chẳng nói gì với nhau được.