Thiệu Tuấn sợ hãi nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Anh này, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Không gì cả, chỉ muốn Thẩm Nguyệt tới đây gặp anh thôi!”
Advertisement
Thiệu Tuấn méo mặt, gương mặt vốn đẹp trai giờ trông rất xấu xí.
Tôn Hàn đã ngồi xuống ghế sofa, sau đó bông đùa nói: “Anh hãy nghĩ xem lát phải giải thích với cô ấy thế nào đi!”
Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Nguyệt đã được Chu Lão Lục dẫn vào trong phòng bao, vì đi quá nhanh nên cô ấy thở hồng hộc.
“Anh Tôn, có phải Thiệu Tuấn đắc tội với anh ở đây không? Để tôi tạ lỗi thay anh ấy!”, Thẩm Nguyệt liếc nhìn hai người họ rồi nhanh chóng xin lỗi Tôn Hàn, dù chưa biết sự việc thế nào.
Advertisement
Tôn Hàn thờ ơ liếc Thiệu Tuấn một cái rồi nói: “Tự anh nói hay để tôi?”
Thiệu Tuấn cúi đầu, tỏ vẻ bối rối.
Nhưng Thẩm Nguyệt đã đến đây rồi, nếu hôm nay không qua được cửa ai này thì mai sau gã sẽ không thể bòn thêm một đồng nào của cô ấy nữa.
Nhưng nhỡ Thẩm Nguyệt giận quá rồi đi báo cảnh sát thì sao?
Nghĩ vậy, Thiệu Tuấn chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi nói: “Tiểu Nguyệt, hôm nay anh đến đây bàn chuyện làm ăn với mấy đối tác, vô tình bị… anh Tôn đây nghe thấy chuyện nợ nần. Chắc anh ấy nghĩ anh lấy tiền của em đi tiêu sài linh tinh nên thấy bất công cho em, vì vậy mới gọi em đến!”
Một câu trả lời ấp úng, song miễn cưỡng có thể lấp liếm lý do gã tới quán bar.
Thẩm Nguyệt có vẻ tin nên quan tâm hỏi han: “Thế rốt cuộc anh nợ người ta bao nhiêu tiền?”
“Thôi, em đừng lo vụ tiền nong của anh nữa, để anh tự nghĩ cách!”
Vì bên cạnh có người nên Thiệu Tuấn thật sự không dám