Ngọa Hổ Tàng Long

Họ muốn gọi gái phục vụ thì sao anh cản được!”


trước sau

Thiệu Tuấn cố gắng trấn tĩnh nói: “Thẩm Nguyệt, hôm nay anh đến quán bar với mấy đối tác để thương lượng về chuyện nợ nần của anh. Đúng là họ đã bao trọn thời gian của mấy cô gái làng chơi, nhưng là họ làm mà, chứ đến cái móng tay của các cô ấy anh cũng chưa đụng tới!”





“Em cũng biết các đối tác của công ti bọn anh rồi còn gì, họ muốn gọi gái phục vụ thì sao anh cản được!”



Advertisement






Thẩm Nguyệt thất vọng châm chọc: “Thiệu Tuấn, anh tưởng tôi là con ngốc à? Công ti anh đang nợ đìa ra mà bọn họ vẫn còn tâm trạng đi tìm phụ nữ ư? Thiệu Tuấn, anh đừng gạt tôi nữa được không?”





Lúc này, Thẩm Nguyệt không thể tin một lời nào của Thiệu Tuấn nữa.





Ban nãy, gã vừa gọi cho cô ấy than có một khoản vay lớn chưa trả được, nhưng bây giờ lại đàn đúm ở quán bar thì sao cô ấy có thể tin một lời nào của gã nữa.






Advertisement



Nếu không có Tôn Hàn thì đến bây giờ, cô ấy vẫn không biết gì, tiếp tục lo lắng ngày đêm cho công ti của Thiệu Tuấn.





“Thẩm Nguyệt, họ không giống anh, họ có người nhà lo cho rồi nên dù có phải bồi thường thì vẫn chống đỡ được! Còn anh, anh chỉ là một chàng trai lớn lên trong gia đình nghèo khó thôi, anh không có gì cả, nếu lần này phải trả nợ thì anh coi như trắng tay”.





Lúc này, Thiệu Tuấn biết rõ rằng cách duy nhất gã có thể làm là đi đến cùng, nghĩ đủ mọi lý do để lấp liếm cho lời nói dối của mình.





Gã biết dù vậy cũng chỉ có thể bẻ lái câu chuyện, chứ khó có thể khiến Thẩm Nguyệt tin tưởng hắn tiếp.





Đột nhiên gân xanh của Thiệu Tuấn nổi lên, gã không giải thích nữa, trái lại còn gào lên: “Thẩm Nguyệt, Thiệu Tuấn anh là người thế nào em còn không rõ ư? Em nghi ngờ anh thế này, có biết là trong lòng anh đau đớn thế nào không?”





Do dùng quá nhiều sức để kêu gào nên mặt Thiệu Tuấn đỏ lựng lên.





Thiệu Tuấn nổi khùng lên như vậy khiến Thẩm Nguyệt đờ người ra, sau đó lắp bắp nói: “Thiệu Tuấn, anh,

em…”





Thấy vậy, Thiệu Tuấn được thế lấn tới ngay, gã giơ tay đấm mạnh vào ngực mình: “Thẩm Nguyệt, chúng ta ở bên nhau từ thời học đại học, chẳng lẽ em vẫn không hiểu con người anh sao? Em thà tin người ngoài, cũng không tin anh đúng không?”





“Được rồi, em đi đi, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa!”





Thiệu Tuấn tỏ vẻ quả quyết, tủi thân và một chút nhục nhã vì bị nghi ngờ…





Điều này khiến Thẩm Nguyệt mềm lòng ngay, thậm chí còn thầm nghĩ mình đã nghĩ sai cho Thiệu Tuấn.





Có lẽ hôm nay Thiệu Tuấn đến quán bar với đối tác là để bàn chuyện thật.





Nghĩ vậy xong, lòng Thẩm Nguyệt đã dao động.





Trông thấy vẻ mặt này của Thẩm Nguyệt, Thiệu Tuấn mừng thầm, biết hôm nay khéo mình thoát nạn rồi.





Song, diễn kịch thì phải diễn tới nơi tới chốn, gã vẫn giữ vẻ ngạo mạn nhưng căm phẫn vì bị hiểu lầm, để tránh xảy ra sai sót rồi lại xôi hỏng bỏng không.





“Cầm tiền lừa được của người yêu để đến quán bar bao gái, mà giờ vẫn nói hùng hồn như cây ngay không sợ chết đứng thế này, tôi được mở rộng tầm mắt rồi!”





Tôn Hàn đang ngồi trên sofa liếc mắt nhìn với vẻ khinh thường.





Thiệu Tuấn khá e dè thân phận của người này, nhưng bây giờ không phải lúc tỏ ra hèn yếu. Vả lại, chỉ cần có lại niềm tin của Thẩm Nguyệt thì dù người họ Tôn này có tài giỏi đến đâu cũng không làm gì được gã cả.



Thiệu Tuấn đau khổ lên án: “Anh Tôn này, người xưa có câu đã là quân tử thì không được đoạt lợi ích của người khác! Anh không thể vì thích Thẩm Nguyệt mà chia rẽ tình cảm của chúng tôi được!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện