Theo Thiệu Tuấn nghĩ, Tôn Hàn phá chuyện của mình, khả năng cao là vì thích Thẩm Nguyệt.
“Thiệu Tuấn, năm triệu đó là anh Tôn cho anh vay đấy, còn nữa em với anh Tôn không có chuyện gì cả, anh đừng nói thế với anh ấy”, Thẩm Nguyệt vội lên tiếng vì sợ Thiệu Tuấn chọc giận Tôn Hàn, đến lúc ấy thì không ai bảo vệ được gã nữa.
Advertisement
“Anh không cần những đồng tiền dơ bẩn của anh ta! Thẩm Nguyệt, chúng ta trả lại tiền cho anh ta đi”, Thiệu Tuấn vội tỏ rõ lập trường.
Còn Tôn Hàn thì bật cười rồi tiện nói luôn: “Được thôi, trả tôi tiền đây”.
“Tôi…”
Thiệu Tuấn nghẹn họng, tiền vào tay tôi rồi thì làm gì có chuyện trả lại? Câu này cũng tương tự như vịt bị nướng chín rồi thì sao bay được nữa.
Advertisement
“Tôi đã dùng số tiền ấy để trả nợ rồi, nhưng anh yên tâm, chỉ cần tôi có tiền là sẽ trả cho anh ngay”.
Một câu trả lời cho có.
Tôn Hàn chẳng thèm tính toán, mà đổi sang chủ đề khác: “Thiệu Tuấn này, anh vừa bảo mình chưa từng động vào gái làng chơi đúng không?”
“Đương nhiên, đời này tôi ghét nhất là người lăng nhăng! Nhìn gái làng chơi thôi là tôi đã thấy mắc ói rồi!”
Giọng điệu chí khí này của Thiệu Tuấn khiến Thẩm Nguyệt càng tin là mình đã hiểu lầm gã hơn.
Đúng vậy, bọn họ yêu nhau từ thời đại học, tại sao cô ấy có thể nghi ngờ Thiệu Tuấn chỉ vì hắn đến quán bar chứ?
Trong lòng Thẩm Nguyệt lúc này thấy rất hổ thẹn với Thiệu Tuấn.
“Tốt!”
Song, Tôn Hàn lại đáp một câu rồi mỉm cười như có như không, sau đó cầm chiếc điện thoại ở dưới bàn lên rồi gọi