Ông ta không tin, không tin mình có lá bài tốt như vậy mà lại thua!
Chắc chắn là anh Lạc và Tôn Hàn dàn dựng ăn gian!
Nếu không thì sao có thể như vậy được!
Advertisement
Tôn Hàn ngược lại chỉ bật cười đáp: "Mười ván bài thì đến chín ván là lừa bịp. Ông bài bạc bao nhiêu năm nay mà giờ vẫn còn phản ứng như 'tấm chiếu mới' vậy sao! Không sai, tôi gian lận đấy, ông tính làm gì được?"
"Cậu chủ Tôn, nếu không còn việc gì nữa thì chúng tôi xin phép!"
"Cậu chủ Tôn, chúng tôi xin phép đi trước!"
Advertisement
Đột nhiên, tất cả các ông chủ khác có mặt ở đó, bất luận là thua tiền hay thắng tiền đều khách sáo chào hỏi Tôn Hàn, sau đó rời đi.
Lâm Hữu dù có ngu ngốc đến mấy thì giờ này cũng đã nhận ra rằng mình vừa bị lừa.
Ván cược hôm nay được tổ chức là vì ông ta!
Thậm chí, việc ông ta thua món tiền lớn như vậy ở Mạch Thượng Thủy Hương chắc chắn cũng là do anh Lạc và Tôn Hàn bắt tay thông đồng với nhau!
Lâm Hữu trợn ngược mắt lên: "Tôn Hàn, cậu cố tình gài bẫy hại tôi!"
"Lâm Hữu, mấy trò cá cược này có mấy khi là thật? Con ma bài bạc mấy chục năm như ông sao lại không hiểu được điều này chứ? Tiền của mấy chỗ như Mạch Thượng Thủy Hương, ông thực sự nghĩ mình có thể thắng được sao?"
"Ngược lại, tối nay tôi đã cho ông cơ hội. Lúc ông thắng hơn chín mươi triệu tôi đã định để ông đi. Chỉ cần lúc đó ông dừng lại thì tôi sẽ để ông mang tiền về, cũng sẽ không gây phiền phức cho ông!"
"Có điều ông quá tham lam, không biết trân trọng cơ hội duy nhất mà tôi cho ông".
"Món nợ một trăm triệu ông định trả kiểu gì?"
Nói rồi, Tôn Hàn cầm đồng tiền đặt cược ném vào mặt Lâm Hữu.
Đau!