"Anh Lạc, tôi không có ý đó!", trước nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ như anh Lạc, Lâm Hữu cũng không dám làm lớn chuyện.
"Tôi không quan tâm ông có ý gì, nếu trong vòng nửa tháng tôi không nhận được tiền thì để tôi tiễn ông một đoạn!"
"Tôi...", Lâm Hữu hoảng hốt.
Advertisement
"Cút!"
Lâm Hữu đành lếch thếch rời khỏi đó.
Lúc này Tôn Hàn đang ngồi trên ghế, tay nghịch mấy chồng tiền cá cược, không biết lúc này anh đang nghĩ gì.
"Thưa anh, anh có hài lòng với cách làm việc của em không?"
Advertisement
Anh Lạc mà Lâm Hữu sợ hãi không dám chọc giận nay lại cung kính trước Tôn Hàn.
Tôn Hàn ngẩng đầu lên, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Khi nào giải quyết xong chuyện của Lâm Hữu thì đóng cửa Mạch Thượng Thủy Hương này đi".
Anh Lạc kinh ngạc đáp: "Em đã làm sai việc gì xin anh cứ trách phạt!"
Gã tưởng rằng mình đã làm sai điều gì khiến Tôn Hàn không vừa lòng.
Tôn Hàn bật cười lắc đầu đáp: "Lúc ông Phó còn nắm quyền, Thiên Cửu Môn không có những cơ sở kinh doanh mại dâm - cờ bạc - thuốc phiện thì giờ có tôi ở đây cũng không được phép có những thứ đó! Không chỉ có Mạch Thượng Thủy Hương đóng cửa mà tất cả các cơ sở kinh doanh những thứ đó của Thiên Cửu Môn cũng đều phải đóng cửa!"
"Những cơ sở kinh doanh này tạo ra những nguồn lợi khổng lồ, nhưng Thiên Cửu Môn có được ngày hôm nay hoàn toàn không phải là nhờ những thứ đó!"
"Đã hiểu chưa?"
Anh Lạc đã hiểu ý Tôn Hàn, bất chợt rùng mình một cái rồi run rẩy đáp: "Em hiểu rồi!"
Mặc dù anh Lạc chỉ là một dân anh chị có chút tiếng