Ngọa Hổ Tàng Long

"Anh nghĩ em có tin không?"


trước sau

Hôm qua Tôn Hàn, Cố Đình và một người phụ nữ nữa đã chạm mặt nhau. nên Cố Đình nhìn thấy chiếc xe Mercedes Benz S mà Tôn Hàn lái thì cũng không hề ngạc nhiên.





Tôn Hàn chỉ mỉm cười chứ không đáp lời.





Cố Đình cười nhẹ, thực ra cô có thể vờ như không biết Tôn Hàn lái chiếc Mercedes quay lại đây chứ không hề lếch thếch như lời Từ Tiểu Bân nói với cô.



Advertisement






Nhưng cô muốn thẳng thắn nói ra điều này, ít nhất thì trong lòng cô cũng không phải lăn tăn nữa.





Cố Đình không phải cô gái không có mắt nhìn, cô biết giá trị của chiếc xe kia.





Giá của chiếc xe này đủ để mua ba căn hộ ở khu nhà cũ kỹ mà họ đang sống.





"Anh Tôn Hàn, giờ anh ở bên ngoài vẫn sống tốt như trước đây chứ?", Cố Đình đột nhiên cất tiếng hỏi. Thực ra cô không có ý gì khác, chỉ là muốn biết mà thôi.






Advertisement



"Tốt như trước đây ư?", Tôn Hàn ngẫm nghĩ một lúc, anh đã hiểu ý tứ trong lời cô nói.





Đối với hàng xóm láng giềng ở khu này, giá trị những thứ trên người khoảng mấy triệu đã được coi là người giàu lắm rồi.





Hơn nữa, Tôn Hàn mới rời khỏi không bao lâu đã mở công ty làm ông chủ.





Mặc dù chỉ là một công ty nhỏ nhưng đã khiến hàng xóm láng giềng khu này ngưỡng mộ lắm rồi.





Giống với trước đây sao?





Không đúng!





Lối sống của anh bây giờ, người bình thường chỉ có thể đứng xa mà ngưỡng mộ!





Tôn Hàn nói đùa: "Giờ anh nói anh chỉ là một tài xế quèn thì em có tin không?"





"Anh nghĩ em có tin không?"





Cố Đình mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng. Như thể

cô vẫn là cô gái nhỏ năm đó, không hề thay đổi.





Sau đó, hai người dường như hết chủ đề để nói nên lại im lặng.





Cố Đình có thể nhận ra Tôn Hàn có vẻ không hứng thú cho lắm.





Vốn cô định trao đổi phương thức liên lạc với anh rồi từ biệt, đó là một cách khá tốt để kết thúc lần gặp đầu.





Nhưng Cố Đình đã đổi ý.





"Anh Tôn Hàn, anh, anh không có lời nào muốn nói với em hay sao?"





Tôn Hàn cau mày, nghi hoặc nhìn Cố Đình hỏi: "Lời gì chứ?"





"Xem ra anh chưa biết rồi, em còn tưởng anh biết bác gái muốn mời em đến nhà anh ăn cơm", Cố Đình nghiến răng, không thể nói tiếp được.





Tôn Hàn đã hơi hiểu ra vấn đề nhưng vẫn vờ như không biết. Anh lắc đầu đáp: "Anh không biết".





"Vậy thôi bỏ đi. Anh Tôn Hàn, cũng không còn sớm nữa, chúng ta cứ... như vậy đi!"





Dù gì cô cũng là phụ nữ, không thể việc gì cũng chủ động được.





Giờ Tôn Hàn đã quay về rồi, sau này chắc chắn sẽ còn cơ hội gặp mặt.





Đã nhiều năm mới gặp lại, ngay lần đầu lại nói chuyện này có vẻ hơi sớm.





Thực ra trong lòng Cố Đình còn có một mối ngờ vực khác, Tôn Hàn là người tốt như vậy sao năm xưa lại làm ra chuyện kia?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện