Chỉ là cô không dám hỏi vì sợ anh không thoải mái.
Dù gì chỉ cần cô hiểu Tôn Hàn là người như thế nào là được!
Sau khi tiễn Cố Đình xuống dưới, Tôn Hàn lại quay lên nhà .
Advertisement
Sau khi Cố Đình về đến nhà, một người đàn ông trung niên tóc bạc trắng, ngồi trên xe lăn đi từ trong phòng ra.
Rõ ràng người đó mới chỉ có ngoài năm mươi mà trông đã rất già.
Người đàn ông trung niên này chính là bố của Cố Đình - Cố Hải Hà.
Cố Hải Hà nhìn con gái, cười hỏi: "Sao Dương Dung lại gọi con đến nhà ăn cơm vậy?"
Advertisement
"Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, bố đừng nghĩ nhiều! Bố, bố đã ăn cơm chưa, con đi nấu cơm cho bố nhé!"
"Bố ăn rồi, cũng tắm rồi. Bố vận động không được thuận tiện nhưng vẫn tự lo được cho bản thân. Haizz, kể ra cũng là do bố hại con gái, nếu bố khỏe mạnh thì đã không phải giữ con bên mình..."
Nói đến đây, Cố Hải Hà không giấu được vẻ áy náy.
"Bố, bố nói gì vậy! Chăm sóc bố là bổn phận của con gái, là việc tất nhiên phải làm!"
Cố Hải Hà nghe con gái nói vậy thì cảm thấy rất được an ủi. Có cô con gái hiếu thuận như vậy chính là thành tựu lớn nhất đời này của ông.
Chính ông ấy đã làm liên lụy đến con gái mình.
Cố Hải Hà không tỏ ra sầu muộn nữa mà nói: "Đình Đình, Dương Dung là người nhiều tâm cơ. Bà ta gọi con đến ăn cơm e là có mục đích, con phải chú ý một chút!"
Mục đích, chính là muốn cô và Tôn Hàn đến với nhau.
Cố Đình thoáng chút thẹn thùng nhưng không trả lời thẳng vào vấn đề mà chỉ khẽ gật đầu đáp: "Vâng, con biết rồi".
"Lẽ nào bà ta muốn gán ghép con với tên vô công rồi nghề Từ Tiểu Bân? Không đúng, Từ Tiểu