(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 8.
"Vương Thành."
Sau khi hai âm tiết này được nói ra, bốn người trong căn phòng này bỗng chốc bị bao phủ bởi một loại không khí yên tĩnh rất nặng nề.
Ba người còn lại cũng biết Vương Thành là người từng dìu dắt Ngô Côn Phong trưởng thành. Tuy sau khi quen được bọn họ rồi, mục tiêu nỗ lực của Ngô Côn Phong có thay đổi một chút, thế nhưng ban đầu, Ngô Côn Phong bằng lòng làm một người trong nghề cũng là vì anh.
Người kia, vẫn mãi là ước nguyện vẹn nguyên từ thuở ban sơ của cậu ta.
Cuối cùng, vẫn là Ngô Côn Phong cử động trước. Cậu ta uống một hớp nước, giọng điệu cũng thả lỏng đi một chút: "Nếu anh ta còn đang ngủ thì thôi, chẳng có cách nào nữa."
Thứ khiến Vương Thành lạc lối không phải là mộng cảnh mà lại là nhân loại, gã đó là Nghiêm Húc của phe bảo thủ. Theo hồ sơ tư liệu của người bên đội thứ tư, năng lực của Nghiêm Húc là "Phân giải", đây là một loại năng lực khiến ý thức người ta khó mà tự lành lại được.
Ngô Côn Phong từng phải đối đầu với Nghiêm Húc trong "Đô thị hoang phế", vậy nên cậu ta hiểu rất rõ nguyên nhân vì sao người ta mãi mà chẳng tìm được ý thức của Vương Thành, đó là do ý thức của anh bị phân giải quá nghiêm trọng. Người hiện đang ngủ say kia rất có khả năng đang dần dần sa vào vòng tay thần Chết.
Sau khi thấy Ngô Côn Phong không có phản ứng gì quá khích, Trì Thác mới bắt đầu nói lên quan điểm của mình: "Vương Thành là một người dẫn đường bậc thứ hai, lúc quyết định tên và thuộc tính cho cái mộng cảnh này, anh ta rõ ràng đã dự đoán được chuyện sẽ xảy ra trong tương lai."
"Trong buổi họp ngày mai, tài liệu từng được anh ta ghi lại rất có thể sẽ được phân phát cho mình tham khảo một chút." Trì Thác đứng dậy, định kết thúc buổi thảo luận nhỏ này của họ, "Ngày mai rồi mình bàn cụ thể sau ha."
...
"Ngoài ra, còn ai muốn bổ sung thêm gì không?"
Người chủ trì hội nghị lại hỏi mấy người trong nghề ngồi ở đây một lần nữa. Sau khi thấy không ai phát biểu, người nọ mới lấy ra xấp tài liệu trước đây của "Trường học hỗn loạn", phát cho mỗi người ngồi ở đây một phần.
Trên phần tài liệu này, có rất nhiều nội dung ghi chú về "Trường học hỗn loạn" lúc nó còn được xếp vào loại mộng cảnh trục xuất. Tài liệu này cũng không có nội dung gì liên quan đến sinh vật của mộng cảnh hay ý thức của người thường cả, gần như tất cả những thứ được viết ở đây đều là những phán đoán của riêng vị dẫn đường này.
"... 'Người tí hon chạy trốn' tự phân giải bản thân mình để rời khỏi mộng cảnh..."
"... Những thứ có thể đối chiếu với mộng cảnh này quá ít, phải thử nghiệm những cách khác..."
"... Sau khi ở lại mộng cảnh trong một thời gian dài, một hiện tượng hòa tan ý thức đã xảy đến với chủ thể: Ngón tay sáp nhập..."
Vương Thành còn thử dùng thêm hai "Người tí hon chạy trốn" nữa, thế nhưng hai kẻ tí hon này cũng chưa hề gặp phải chuyện bị hòa tan ý thức. Anh chú giải rằng, cường độ ý thức của "Người tí hon chạy trốn" rất cao, bản thân của mộng cảnh này lại quá yếu ớt, vậy nên mộng cảnh cũng không thể ảnh hưởng đến kẻ tí hon được.
Vương Thành cũng không thể sử dụng ý thức của người bình thường để làm thí nghiệm, làm như thế chẳng khác nào ép người ta lạc lối cả, vì vậy, anh chỉ có thể tự mình lần mò phân tích.
Sau vô số các thí nghiệm, Vương Thành tạm thời quyết định thuộc tính của mộng cảnh này là "Sáp nhập", đồng thời cũng giáng nó xuống loại mộng cảnh trục xuất, sau này, người ta còn cần phải phái ít nhất hai đội ngũ vào đây để đưa ra định nghĩa chính xác sau cuối cho nó.
Vương Thành cũng có giải thích vì sao mình lại muốn đặt tên cái mộng cảnh này như thế trong tài liệu. Anh cảm thấy thuộc tính của cái mộng cảnh này khá đặc biệt, cho dù nó chỉ là một mảnh vỡ của mộng cảnh, một ngày nào đó, nó cũng có thể hóa thành một phần của mộng cảnh chính. Đấy là lí do vì sao mộng cảnh này rõ ràng chỉ có một giảng đường duy nhất nhưng lại được đặt tên là trường học.
Ngoài ra, anh còn đề xuất nên xếp đẳng cấp và thứ bậc của mộng cảnh này ở bậc thứ ba, thật ra khi ấy, độ khó của nó chỉ mới ở bậc thứ năm mà thôi.
"Người này thật sự rất lợi hại." Sau khi lật xem tài liệu xong xuôi, Trì Thác mới phát ra một tiếng than thở thật lòng. Vương Thành gần như đã dự đoán chính xác được những chuyện họ đang phải đối mặt ở hiện tại, chẳng trách ngay sau khi anh ta gặp chuyện, Hạng Cảnh Trung lúc nào cũng ca cẩm bảo bên họ mất đi một nhân tài rồi.
"Anh ta đúng là rất mạnh mẽ." Ngô Côn Phong đóng xấp tài liệu lại. Trong kí ức của cậu ta, người đàn ông này là vị thần đầu tiên nguyện bảo hộ dãy núi tuyết kia.
Người chủ trì cuộc họp nhìn lướt một vòng. Sau khi thấy ai nấy cũng đã đọc xong tài liệu rồi, người nọ mới nói tiếp: "Nếu cái mộng cảnh này tiếp tục vận hành thuộc tính 'Sáp nhập', tự khiến đẳng cấp của bản thân nó tăng cao, nó sẽ trở nên khó xử lí hơn bây giờ nhiều."
Sau đó, anh ta lia mắt về phía bốn người bên "Ánh sáng", bắt đầu nói tiếp nội dung nhiệm vụ tiếp theo: "Vì thuộc tính này của nó, sau khi bộ phận hành chính thảo luận kĩ lưỡng, chúng tôi cảm thấy mình nên giảm thiểu số lượng nhân viên được đưa vào trong này."
"Nhưng số lượng người bình thường có hơi nhiều đấy." Trương Vân bên "Ngược gió" cau mày, cảm thấy mấy người phía trên làm ăn sống nhăn quá. Trong hành trình tìm kiếm mấy người bình thường kia, thật ra họ đã phải hao tốn rất nhiều thời gian.
Người chủ trì ra dấu tay với Trương Vân, tỏ ý đừng nên vội vã như thế.
"Chúng tôi đã quyết định như sau: Hai đội 'Ánh sáng' và 'Ngược gió' xử lí sơ qua cái mộng cảnh này trước, sau khi bảo đảm được rằng tạm thời không có người bình thường nào hiện đang ở trong mộng, 'Ánh sáng' sẽ tiếp tục vào tầng sâu của mộng cảnh."
"Mục tiêu: Đánh thức nó."
Sau khi nghe xong mục tiêu cuối cùng, bốn người bên "Ngược gió" đều vèo vèo dòm sang mấy người "Ánh sáng" ngồi phía đối diện, nét mặt của mấy người bọn họ hẳn là đã bị sự chênh lệch thực lực này vả cho một cú đau điếng hồn rồi, nói chung trông rất là táo bón.
"Mấy cậu này là đội ngũ ở bậc thứ hai nhỉ, có làm được như vậy không?" Trương Vân không để ý hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ lúc bình thường của mình nữa, cô có hơi tần ngần hỏi như vậy.
Người chủ trì cũng đang quan sát mấy người bên "Ánh sáng" cùng lúc với "Ngược gió", anh ta giải thích: "Đẳng cấp của cái mộng cảnh này vẫn còn đang được xếp ở bậc thứ ba. Tuy độ khó của nó được xếp vào bậc thứ hai, nhưng bậc thứ hai là cấp bậc thấp nhất trên mặt bằng chung của các thành viên bên 'Ánh sáng', vì vậy nên thực lực của đội ngũ này thật ra rất phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ."
Cuối cùng, Vương Tiệp Dư bên "Ngược gió" cũng tỉnh hồn, sau đó vội vã đóng cái miệng đang mở to đùng của mình lại. Cô nàng nhìn lướt qua ba người khác bên cạnh mình, trừ Hoàng Trí Vũ lúc nào cũng bình tĩnh ra, mấy người kia tới lúc này mới lần lượt hoàn hồn trở lại.
Đây mới thật sự là sự chênh lệch cấp bậc giữa các đội ngũ. Có một vài mục tiêu và nhiệm vụ mà họ mãi mãi cũng không bao giờ có thể hoàn thành.
Mấy người bên "Ánh sáng" trông như thể đã tiếp nhận tất cả mọi nhiệm vụ rất ung dung tự tại, nhưng