Cố Kình Quân nói rồi đưa mắt quan sát biểu cảm của Vũ Tình, quả nhiên anh liền thấy gương mặt cô có chút tái xanh đi.
Tay Vũ Tình nắm chặt lấy chiếc chăn màu trắng, cổ họng cô cố động, khó khăn nuốt nước bọt xuống rồi mới cất tiếng đáp lại câu hỏi của Cố Kình Quân: "Ý của anh là sao?"
"Vất thương trên mặt em, là từ đâu mà có? Còn có cả vết thương sau lưng nữa, không phải đã đóng vẩy rồi sao? Rốt cuộc là vì lý do gì mà nói lại rách toác ra như vậy?"
"Là do em không cẩn thận cho nên mới như vậy.
Anh không cần lo lắng quá đâu, lần tới em cẩn thận hơn là được rồi"
Vũ Tình cố gắng tươi cười nhìn anh cho dù trông bộ dạng của cô bây giờ đang cực kì gượng gạo.
Cố Kình Quân nghe thấy câu trả lời của Vũ Tình, mặt anh càng lúc càng lạnh tanh.
Thấy Cố Kình Quân không có phản ứng gì, Vũ Tình đưa tay ra muốn chạm vào anh thì bất ngờ Cố Kình Quân lại hất tay cô ra rồi đứng lên mà nói: "Em thật làm cho anh thất vọng.".
Truyện Trinh Thám
Vũ Tình nghe thấy câu nói đó liền ngước mắt lên nhìn Cố Kình Quân.
Gương mặt hiện tại của anh, cô chưa bao giờ thấy, điều này khiến cho Vũ Tình cảm thấy có chút xa lạ, cũng có chút sợ sệt.
Cố Kình Quân không có một biểu cảm nào trên mặt cả, anh giống như đang nói chuyện với một người lạ.
Ánh mắt anh đang nhìn cô bây giờ hoàn toàn không chứa sự dịu dàng như từ trước đến nay, điểm này khiến cho Vũ Tình cảm thấy hơi rợn gáy.
"Kình Quân, anh sao vậy?"
Vũ Tình luống cuống nắm lấy tay áo Cố Kình Quân.
Anh cũng không hất tay cô ra nữa, để mặc cho cô chạm vào người mình rồi đáp: "Tại sao lại nói dối?"
"Em biết trên đời này, anh ghét nhất là bị lừa dối không? Bất kì ai lừa dối anh anh cũng không thấy đau như vậy.
Nhưng tại sao em lại