"Xin lỗi, anh làm em đau sao? Có đau lắm không? Anh đưa em tới bệnh viện ngay bây giờ."
Cố Kình Quân hoảng loạn đến mức nói năng cũng bắt đầu loạn xạ.
Rõ ràng việc Vũ Tình vấp té không phải là do anh, nhưng anh lại tự úp sọt chính mình, chỉ vì mong muốn Vũ Tình sẽ cảm thấy bớt đau hơn một chút.
"Đau.Cả mặt em đều đau "
Vũ Tình đưa tay lên ôm lấy mặt mình mà khóc.
Hành động này của cô khiến cho anh thấy đau đớn không thôi.
Cũng đúng, đập cả cái mặt xuống sàn nhà thế kia, không đau mới là lạ đó.
Cố Kình Quân thấy cô như vậy, anh cho là cô đã bị gãy xương mũi hay gì đó rôi.
Cho nên liên tức tốc bế Vũ Tình ra xe rồi mau chóng đưa cô đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra cho thấy không có gì đáng ngại cả, chỉ là va đập mạnh quá cho nên cô nhất thời thấy đau thôi.
Cố Kình Quân nhìn cái trán nhỏ của Vũ Tình đang hơi sưng đỏ lên, anh liền đưa tay lên xoa xoa tóc cô mà nói: "Làm sau đây? Ước gì anh có thế thay em chịu đau.
Anh thật không muốn thấy Tiểu Tình phải khổ sở như thế này một chút nào cả"
Anh vừa nói vừa vỗ vỗ vào vai cô, giống như đang muốn trấn an cô vậy.
Cơn đau từ ban nãy hiện tại cũng đã dần tan đi.
Vũ Tình sụt sịt lắc lắc đầu rồi nói: "Em không thấy đau nữa rồi.
Hơn nữa, em cũng không muốn Kình Quân thay em chịu đau đâu"
Ôi trời ơi! Trái tim Cố Kình Quân hiện tại đang đập mạnh đến mức khiến anh có cảm tưởng như nó sắp nổ đến nơi rồi.
Bình thường đã rất đáng yêu, nhưng hôm nay sự đáng yêu của Vũ Tình giống như được nâng lên một đẳng cấp mới vậy.
Làm cho trái tim Cố Kình Quân vì cô mà đập nhanh hơn trông thấy.
"Ngốc.Anh tình nguyện chịu đau thay em"
Bây giờ anh thật sự muốn chạy như bay về nhà mà đập đầu xuống chỗ ban nãy cô vừa mới té để được cảm nhận chung một