"Anh là Kình Quân mà, anh hỏi gì lạ vậy?"
Vũ Tình nâng môi cười nhìn anh, sau đó cô liền cau mày: "A"
Cô đột nhiên cảm thấy cổ mình thật đau, ngay cả phần bụng và đùi cũng như vậy nữa.
"Em sao vậy?"
Cố Kình Quân dễ dàng quan sát thấy biến đổi biểu cảm của cô, anh liên nắm lấy tay Vũ Tình mà hỏi.
"Em không biết.Tại sao em lại ở đây vậy? Đây là bệnh viện mà, đúng không? Sao em không nhớ được gì cả"
"Không sao, đều đã không sao rồi "
Cố Kình Quân ôm cô vào lòng rồi xoa xoa mái tóc đen óng mượt của cô.
Quên đi rồi cũng tốt, như thế Vũ Tình sẽ không phải nhọc lòng khi nhớ về những chuyện không hay đã xảy ra trong quá khứ nữa.
Tai nạn lần này rõ ràng là chuyện rủi, nhưng trong cái rủi cũng có cái may.
Vũ Tình quên hết tất thảy mọi thứ, nhưng vẫn nhớ đến anh, điều này khiến cho anh cảm thấy vô cùng vui vẻ, tinh thã cũng vì thế mà phấn chấn hơn hẳn.
"Em đói bụng rồi, có đúng không? Đây, ăn sáng thôi.
Đồ ăn là Thím Trần chuẩn bị cho em đó, sau này thím ấy sẽ là người chăm sóc cho em, giúp em hồi phục sức khỏe"
Cố Kình Quân nói rồi đưa tay cầm lấy bát canh từ tay Thím Trần.
Thím Trần là người đã trải qua nhiều biến cố, nhìn thấy tình trạng của Vũ Tình như vậy, bà cũng ngâm hiểu được trí nhớ của cô đã bị khuyết đi, có vẻ như Vũ Tình đã quên mất đi sự tôn tại của bà trong tâm trí.
"Đúng, Vũ Tình, thím là Thím Trần.Sau này chúng ta sẽ còn có thêm nhiều cơ hội ở cạnh nhau"
"Thím Trần, canh này ngon quá"
Vũ Tình nếm một muỗng canh, hai mắt cô liền sáng rực lên.
Đây là lần đầu tiên cô ăn canh sâm, cho nên trải nghiệm này đối với Vũ Tình có chút mới lạ.
"Ngon thì nên ăn nhiều một chút, bác đem tới rất nhiều "
Trần Hân nhìn thấy khẩu vị của cô tốt như vậy, công sức chuẩn bị món ăn của bà xem như cũng không uống phí.
Bọn trẻ bây giờ ấy mà, lao động nhiều, cho nên đương nhiên phải bồi bố nhiều một chút rồi.
"Cảm ơn thím, thím nấu ăn thật sự rất ngon"
Trong đầu Vũ Tình hiện tại chẳng có chút kí ức nào về Thím Trần cả.
Cho nên đối với cô mà nói việc được thử tay nghề của Trần Hân chính là một điều mới lạ, khiến cho cô cảm thấy khá là thích thú.
"Còn có tiểu long bao, cháu ăn thử vài cái đi.Như thế mới đủ chất"
"Vâng, cháu cảm ơn thím"
Vũ Tình nói rồi nhanh chóng nhận lấy mấy cái bánh bao Thím Trần đưa cho mình.
Cảm giác như đã lâu lắm rồi cô mới ăn một bữa no như vậy.
Sau khi khôi phục kí ức, trí nhớ của cô trở nên tốt hơn rất nhiều.
Vũ Tình cũng trở nên rất bám người mà ôm lấy Cố Kình Quân.
"Sao vậy?"
Nhìn thấy cô bám dính lấy mình như thế này anh đương nhiên vui vẻ.
Nhưng khi thấy Vũ Tình cứ mặt mày chù ụ, Cố Kình Quân không thể không để ý tới biểu cảm cau có trên gương mặt xinh đẹp của cô.
"Em thấy đau.Cả người em đều đau, chân tay đều nhức mỏi"
"Vất vả cho em rồi."
Bác sĩ đã nói cô bị rạn xương đùi, cho nên việc Vũ Tình cảm thấy đau nhức là điều khó tránh khỏi.
Thế nhưng Cố Kình Quân lại khâãð@m¤`ÿ¢âvà_.r¡¼ïø] ³«¬XéKNEÕ[ö^µ¶ÉøoREøÍ¿.é6©ßæøöéÀ$ Ê ÕDΡ¿Y¦p¢"Ú='WÇ<2Â×ÇhÊädþÜHÜÑ&¾w&^¶ÎÙbG4oª)=n¸|y¸lyÃlÓ¹Õ.·«!Ï(û« (¯ß¹MZ£vC'uÖiEᤠö. fÕN"ÁþÐÏæµÓîv6MÞX§=ð¼Ó»ä±¤UyZ×JfßjTµxvî§×¡©Ó°ØÄâxÆCî´_J·ÖÎ# 4Iíî´V°·z6vV1>Ë4þat»Å'½xâ8¿N¡Õ£½ë;ýñÆ|ãçºz=YäW¸XòPbisï{TSÓhTÂRèýé}ì wFL»|ÜRg¸-
ØMxø?7.ôH#ÁdÞ¿Õ( e!+^%>Í5Ñs·å¦]ÆNfx`ZVéæ¹¢â®Â "÷{fE«¼-øCÂGCkËD2»ØøÈ VÅ© Tình Äá»i vá»i hà nh Äá»ng nà y của anh cÅ©ng không bà i xÃch, ngược lại còn trông có chút gì Äó Äang hÆ°á»ng thụ.
"Em rất nhỠanh"
Hiá»n tại, cô giá»ng nhÆ° Äã trá» vá» là m con ngÆ°á»i tá»± do, phóng khoáng trÆ°á»c kia.
Yêu thì bảo là yêu, ghét thì bảo là ghét, vô cùng thẳng thắn bá»c lá» tâm tÆ° của mình.
"Anh cÅ©ng rất nhá» Tiá»u Tình"
Cá» Kình Quân cụng Äầu và o trán cô, hà nh Äá»ng của anh khiến cho cô hÆ¡i nhÄn mặt: "Quân, trán anh cứng quá"
"Xin lá»i, là m em Äau rá»i sao?"
Cá» Kình Quân cÆ°ng chiá»u xoa xoa trán VÅ© Tình.
Là do anh không khá»ng
chế Äược tâm tình cho nên má»i vừa rá»i khi tiếp xúc vá»i cô có chút không kiá»m soát lá»±c, khiến cho cô gái nhá» nà y cảm thấy Äau Äầu rá»i.
"Không sao, em không trách anh"
Nụ cÆ°á»i của VÅ© Tình tÆ°Æ¡i nhÆ° hoa mùa hạ, khiến cho ngÆ°á»i nhìn ngÆ°á»i yêu, là m cho tâm há»n ngÆ°á»i ta thấy thoải mái, tÆ°Æ¡i trẻ hẳn ra.
"Anh không Äi là m sao? Bây giá» mặt trá»i Äã lên cao rá»i, anh vẫn còn Äá»nh á» lại Äây hả?"
"NhÆ° thá» nà o, nếu anh không có má»t công viá»c á»n Äá»nh thì Tiá»u Tình sẽ không á» cạnh anh nữa sao?"
"Cái Äó...Còn phải tùy xem thái Äá» của anh nhÆ° thế nà o"
VÅ© Tình không nhìn thẳng và o anh, cô Äảo mắt qua bên cạnh mà cất tiếng.
"Thái Äá»?"
Cá» Kình Quân nâng môi cÆ°á»i má»t cái, giá»ng nói trầm thấp nghe vô cùng má» hoặc vang lên: "Em muá»n anh có thái Äá» nhÆ° thế nà o? Anh phải là m sao thì Tiá»u Tình má»i chấp nháºn sẽ mãi mãi á» bên cạnh anh Äây?"
Thanh âm anh Äầy chân thà nh nói, khiến cho trái tim VÅ© Tình tháºt sá»± bá» lay Äá»ng.
"ChÃnh là anh phải yêu thÆ°Æ¡ng em, không Äược to tiếng vá»i em, cÅ©ng không Äược Äánh Äáºp em."
"Äánh em sao? Anh lúc nà o thì Äánh em chứ?"
Cá» Kình Quân khó hiá»u cau mà y nhìn cô rá»i ÄÆ°a tay lên nhéo nhẹ cái má bánh bao của cô: "Tiá»u nha Äầu, em là Äang vu khá»ng cho anh có phải không?"
"Em má»i không phải."
VÅ© Tình ngay láºp tức phúng má chu môi mà phản bác.
"Há»i nhá» không phải+9»û½¾~ƹ=mPÞp¦ãG}aS¿^07iª>xÝBÑ´@nÊLòjõ笱õsÕEÀ²$+F£üª
!
× âÖlY
_gG*FVN[ªÖ&1R¼ÍǺEí´Àç^M Ù£Ëãæ0<[áÕ¨U¨Ö¸Ò;7{´k M!û`0Ápp¦Q®Iùá4Ô`ãªÊ4x Wà¢,±Û÷v ÅSÉ@<Ö³õÈ"ÚKߧÈ(E ÜØ{µÍçóJ+èûë[ã øL°ÓÅÊ»Là!ÃWUTï¯È`áìÑ_þ oø$"9 á8g
<µ¹ Ú¸9ð¡·¬Sk,Ç»Qk.Y¡+¦t:7BKÍ_ûñÒî=Ìîé+d:å@kHô%¸j¬nè û9-fÑSßJJ¿AgxêBª³fxKZ³P¯$±-BKDbvÿta=% WtÿwªÉ%êtøy¡5ë áñóU×x~a$*Òqa^5}a@~îºC³»~ý¥2Niè¡*W$©(¾½O¾Ô,lÆu ÐçÑ8̾Ó/Äî cmÒjqL!® ×ÌhX DÓ{n0Pû¢õ-½Õ~ðþã'£ÓŬ~Í1á2ÜnpeÕ%OÖ8^ÞD x;ùÞªFF,#h)wqdzÏ®iâW½ í4·'è³ûïÐ<Ðîuµ2ºÚ6d E¡>H
w²Bi馽À!Úõ¬I¾H¬ÎMν«q!ÿè?õaZ×N«ÍÖ?×,ÝâVà;|èX²¥§Óú:1K>@&óÃa´¿G£¯c¸r¯ýDÂ%ÆñÇÉwR.=âºÍéqA©Hy:NBÌrXÂ_ô*Yý¶f09r¡sèç7¼=ýƦîÏ#åfÖ{©/r- éö§y×üÁüXÃ]_ÖÏ`ÛÑ})'cVÚ¢LS^ªýÙÿÖìÄÀ#B4©+¬ªHla¹¸tÒ"ÕZÛÓññT[¥?!Õ
iq¡Çϳ^ 8Lk(ÚL¾Â¹Ïêàö8ÍzqÝÐHÁàÐÎÂáøvg¶Ç»ìYt³Òo{©eÚºÓÃAfÞnR8¤
´oÍ¡¤}*Ám¤YI<â<ŸÚ*Ñ+=Ö²&laÕøÿÔc£¨z8
n+ càkVTý{µSÃ"¸Iý´¿q´{}v`u æþ7Z yTâjò+O÷IØ»yÜ¢Ó¶Fl½ï¤qx/É¥/P¹QïIeçùGöõÃ'â{º¨Sokcb`éä§`«þPk(Û¾CHéü°:xݮ .ZE97y··E«²¸KÌ¢ÓÚ»©åÚÝýÊvhnpÇ$[È`Ü+¡TØêozاæN¥¡yHFY(ztÉõÙ%SØ{ Þâ#öfPÈ÷Çé; èÊöô@kЯpU寯NîýSd~p·´ÛéR$E2©Ûó!ÈP±ªÛÀ²¿ðû_s÷ªôó®ºfÔÅ0WÂAÖR ÜKÀ&nÂ/2Í5ÚSDäqØ0ÑÒ E±`ïü"£¨3$57ÿ*Àôðô3yïÚ÷i¼Êo02v¿áô/ºeJGíØÝNf&ÄͯFØQr{6Ø¢¾9ÉrÍð:Ë:SGÆV|P4Ck¶ØgBY&Xiîäi2üb'Ï÷þi>Nþ[
õ PH"1AðÙE £Í.ó Ûl"Uce7|GõwBsd`¬G°TÚÞð]K²ÚÕG}PÏáQÕ®FCÓ@oÀ1¥õàoÀ༽Ù>):m5#ÐöÇ Í ÍÓjò¶*ÃuouTýH¨7+¦©]ÖCÌÖYF.ÌkèåçíÃtI,Ê,RUªkÕT4¢¨p¨1$BÉ sÉÃ*Ôcî[18[R!h¥:9!p¯²¸´ü¯ÌÉ90Æú]
Q'ã¤eõÀåeº×<³:H |麹k~ÏèÁ¿!7ÈgÜw=ï¾·L,Zÿ9k¦=Ù ÞO+2zÞÚæ|*Úº¬Ä)]·`ØeEOvùëÈÉg.ßÕ|¶{*Ûç¾G2%SÉ¥v_ͺéÉÒOJåm:øÊ Ô¥Ïâ¿gK2¼B®Iä¡@¡Þd££êtu#© ¸VSõAa£²ñ©¿ÚÁÜÊÝ@ôMÂ)óímßÇษ8¡ôè5'ÁË[p¿lë³¼tiŪùç÷y§´_4ö0lÙnÚÆç§+È0
à<ÈÙÖ¨á¤*r÷]ÓaT ÓPó¢káÞhFc «ÑÒ£¹ßGI!ðeÞ Ëê¯ë¨}·ü[àïç_æûbpLLee1ò(ôûóÊc¦Àù;"Ô'²®ÿú®â_¡'ÎÜMÞ-0¬[n2^Q$eèÿòt¡:dÒ¼{óÆЪuPÚW¸|p¢ì1ØM Âò§îg7_Ûiÿ»ñDñMoÎo¶8ÊTñ^RÞ¾èrìâ«Cäú_«@òvÐö/ìvggQ¼
ëÎXw²ØP3ë^}ÉH|Ûñ³º ñ[Û,]%øX{/qcryî¶Ë:ÆîàJzzÔò_O |Ùv¬lêps"zîùE`+ª«O~.{·aè°Á,ÍY¥p#FE¯àX¾GÊ a8¾íÖE ì»jÖ&ÄtÌÞÚGÚÙ4ó¯QFÞ ¶þ½átéÝòD¼^û½/ÒM'½ÓOÞ9
Truyện convert hay :
Thủ Tịch Người Thừa Kế Trần Bình