"Mẹ!"
Cố Kình Quân có chút lớn tiếng khi gọi cố Phu Nhân.
"Con hiểu rồi, ngay bây giờ con sẽ qua chỗ mẹ."
Cố Kình Quân chau chặt chân mày, âm thanh lạnh lẽo nói.
"Được, vậy mẹ chờ con, nhớ nhanh chân lên đấy."
Lạc Nhạc Dung nói rồi liên cúp máy, Cố Kình Quân cũng chẳng còn chút tâm trạng vui vẻ nào như lúc mới đây vừa ngồi ăn cơm với Vũ Tình nữa cả.
Mặc dù là ép buộc, nhưng anh thà để bản thân mình chịu thiệt một chút tự đến gặp Cố Phu Nhân, còn hơn để để bà tự mình đến đây, sau đó lại bắt gặp Vũ Tình, khẳng định trường hợp đó mà xảy ra thì mọi chuyện sau này sẽ trở nên vô cùng rắc rối.
"Kình Quân, anh chuẩn bị đi đâu sao?"
Vũ Tình ngồi ở ghế sô pha, thấy anh gáp gáp câm theo áo khoác mở cửa bước ra ngoài, không nhịn được tò mò liên rướn người lên hỏi.
Cố Kình Quân nhận ra trong nhà đang chỉ có một mình cô, cho nên anh liền lo lắng đi tới trước Vũ Tình, cẩn thận dặn dò cô một lượt: "Ừ, bây giờ anh có việc phải ra ngoài, có thể sẽ về hơi trễ một chút.
Em ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận, chú ý an toàn.
Anh sẽ gọi điện bảo thím Trần về sớm thôi."
Vũ Tình thấy anh bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thế, cô cũng hiểu được là anh đang vội vàng nên rất nhanh đã gật đầu đồng ý.
Nhưng có một chuyện khiến cô hơi quan ngại.
Đó chính là cô luôn cảm thấy thái độ của Cố Kình Quân đối với mình giống như đang bảo bọc một đứa con nít vậy, cho là cô còn quá non trẻ, cái gì cũng dặn dò cô một cách quá kỹ càng.
"Được, em biết rồi mà.
Anh đang gấp đúng không? Nhanh đi đi, không cân lo lắng cho em đâu."
"Vậy được, em cũng lên phòng ngủ sớm đi nhé.
Lúc nào về anh sẽ báo với em sau."
Cố Kình Quân nói rồi một đường đi thẳng ra khỏi cửa, Vũ Tình theo anh ra tới tận cổng, sau đó lại quay lại ghế sô pha nhàm chán ngồi xem tỉ vi.
Thiếu gia cũng rất thích ăn mấy món từ cua